Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 500




Chương 502

Anh ta nghĩ nghĩ rồi gửi một tin nhăn sang đó Nếu như bị trách phạt thì ít ra còn có cái để nói.

Nhưng điều trợ lý Lưu không ngờ là anh ta thuận miệng lấy cớ cho Lâm Minh thôi nhưng anh lại có mặt ở bệnh viện thật.

Hai người lớn đang ở bên ngoài chờ, đứa trẻ vào trong khám.

Phòng chờ đây yên tĩnh.

Tiếng điện thoại reo lên quá rõ ràng, Lâm Minh mất kiên nhân chỉnh thành chế độ im lặng Một lát sau thì anh nhận được tin nhản, điện thoại lại rung lên.

Thấy anh cực kì mất kiên nhân, Lâm Thùy Ngọc sợ hãi nhìn anh: “Hay là anh ra ngoài nghe điện thoại trước đi, chờ đến khi bên này khám xong rôi tôi gọi anh sau”

“Ừ” Lâm Minh câm điện thoại bỏ ra ngoài ngay không do dự.

Lâm Thùy Ngọc nhìn bóng lưng anh đi ra rồi uất ức cúi đầu xuống.

Anh ấy đi thật rồi, thậm chí còn chẳng thèm nói một lời khách sáo nào với cô ta.

Lâm Thùy Ngọc biết Hoàng Ánh mắt anh theo cô ta đến đây nên anh mới tới.

Biết là biết vậy nhưng người đang được khám bên trong chính là con trai anh, dù thế thì lòng anh vẫn lạnh băng như chẳng có gì xảy ra Lúc nãy Lê Nhược Vũ đã gọi điện thoại tới ư? Chỉ cần một lời Lê Nhược Vũ nói là anh đã bỏ hết tất cả mọi thứ để theo cô ta đi.

Cô ta là cái thá gì? Lê Nhược Vũ, cô sỉ nhục tôi trước mặt tất cả mọi người trong công ty như thế, tôi sẽ không bao giờ để cô được sống thoải mái đầu.

Lâm Thùy Ngọc cúi xuống và giấu đi gương mặt đây thù hận độc ác.

Trước kia Lê Nhược Vũ là vợ của Lâm Minh, còn cô ta chỉ là một nhân viên quèn có cũng được mà không có cũng chảng sao nên mới bị Lê Nhược Vũ chỉnh thảm như thế.

Bây giờ thì khác rồi.

Cô ta là người thân duy nhất của Niệm Sơ, con bé chính là quân bài tẩy trong tay cô ta Hơn nữa bác gái đã bát đầu ghét Lê Nhược Vũ vì cô không còn trong sạch và đứng về phía cô ta rồi, phần thăng của cô ta cao hơn Lê Nhược Vũ rất nhiều Trước đó Lê Nhược Vũ đã khinh khi và sỉ nhục cô ta thế nào thì bây giờ cô ta sẽ trả lại tất cả Lê Nhược Vũ khiến cô ta phải mất mặt thế nào thì cô ta sẽ cho ả đàn bà đó nếm mùi đau khổ €ô ta đã tuyệt vọng trong cơn mưa đó thế nào thì Lê Nhược Vũ cũng phải chịu giống hệt như thế.

Cô ta nhất định phải giành lấy Lâm Minh trong tay Lê Nhược Vũ.

Nhất định!

Lâm Minh câm điện thoại, cúi đầu ra ngoài.

Vừa mới mở khóa màn hình thì điện thoại của Lê Nhược Vũ đã gọi tới: “Sao anh lại đến bệnh viện một mình thế này, anh thấy khó chịu ở đâu ư?”

Lâm Minh ngẩn ngơ.

Anh chẳng nói cho ai biết chuyện này cả, anh chạy từ Lăng Thị đến thăng bệnh viện thì làm sao cô lại biết? Không nhận được câu trả lời, Lê Nhược Vũ lại càng lo lăng sốt ruột: “Chúng ta đã nói là mai em và anh sẽ đến tái khám cùng nhau cơ mà, anh đi trước sao không nói cho em biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải vết thương của anh có chuyển biến xấu gì không?”

Anh cố tỏ ra thoải mái: “Anh không sao đâu, tối nay vê anh sẽ cho em cảm nhận được là rốt cuộc chồng em khỏe mạnh thế nào được không?”

“Bớt huyện thuyên lại, em đang lo thật đấy.”