Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 486




Chương 488

Một giây sau đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra anh đã so sánh với cái gì để xác định độ “cứng” của cái đệm này.

Anh vùi mặt vào ngực cô, chẳng biết khi nào áo lót đã bị anh cởi ra và ném đi khiến mặt anh dán chặt vào bộ phận đó: “Em là mềm nhất trên đời này rồi, cả người mềm nhữn”

“ơn Con sói háo sắc này bệnh rồi vẫn không quên làm nũng.

Không cho “ngủ’ thì thôi cho anh ngủ một giấc đi.

Lâm Minh nói như thật vậy.

Chỉ nằm trên người em thôi không làm gì hết cũng không được hả?

Nó không phải là một câu hỏi vì mặc kệ Lê Nhược Vũ có đồng ý hay không thì Lâm Minh vẫn nằm im trên người cô không chịu xuống.

Lê Nhược Vũ tưởng mình bị đè thế này sẽ không ngủ được, nào ngờ cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau đó Lê Nhược Vũ không dám nói chuyện với anh nữa, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Lâm Minh. Cô ngồi trên sô pha vừa cầm ly thủy tinh uống trà vừa quan sát từng hành động của anh.

Mất một lúc lâu Lâm Minh mới ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt tối đen như mực, không chớp một cái nào và nói với giọng uất ức: “Có phải anh bị thương đến thận rồi không”

Nước trà trong miệng Lê Nhược Vũ phụtra ngoài, cô cười lăn lộn.

Thấy gương mặt đau đớn và sốc của Lâm Minh thì cô lại thấy mềm lòng.

Anh bị thương vì cô…

Lê Nhược Vũ thả lỏng hàng rào tự vệ xuống, đi tớichỗ anh: “Không sao đâu mà, hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em nhớ nắm nhầm… Trứng của anh thôi”

“Nhỡ đâu anh bị thương thận thật thì sao?”

Anh nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân đầu đuôi câu chuyện như một sinh viên cực kì hiếu học.

Cô đâu có làm nghề bác sĩ, làm sao cô biết được mấy cái này.

“Hay là em gọi bác sĩ tới đây hỏi giúp anh vài câu nhé?”

“Thế thì chẳng khác nào cho cả thế giới này biết chồng em bản trong một giây?”

“Vậy anh nói xem chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“Em thử giúp anh xem thế nào, coi thử lần này có ổn hơn lần trước không nhé” Bàn tay nào đó đã lặng lẽ mò tới, nắm lấy tay cô kéo Lê Nhược Vũ lên giường.

Dựa theo chủ nghĩa và tinh thần nhân đạo, anh sướng rồi thì vợ cũng phải thế mới đúng chứ nhỉ?

Bàn tay Lâm Minh như mọc thêm đôi mắt, bắt đầu di chuyển từ hông cô xuống và dễ dàng tìm thấy vị trí chính xác để hoàn thành pha hành động trước đó chưa kịp làm xong.

Mãi đến khi cô mất:hết sức lực xụi lơ trong lòng ngực mình và nhận lấy sự thỏa mãn thì mới rút tây ra; Hoàng Ánh mẹ Lâm Minh mang canh bổ đã hầm sẵn đến thấy được cảnh tượng quần áo xộc xệch trên giường thì lập tức tái mặt.

“Sức khỏe còn chẳng ra đâu vào đâu đã bắt đầu làm bừa! Không thích sống trên đời nữa rồi đúng không?”

Rõ ràng những lời đó dùng để nói với Lâm Minh nhưng ánh mắt bà lại nhìn chăm chäm Lê Nhược Vũ.