Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 469




Chương 471

“Không biết có hợp với khẩu vị của các người không, tôi đã cố ý làm nhiều loại hương vị khác nhau. Nếu như cậu chủ và cô chủ thích cái gì có thể nói cho tôi biết, ngầy mai tôi có thể chuẩn bị sớm hơn” Những lời nói này giống như cô ta mới là chủ nhân của cái nhà này vậy.

Lê Nhược Vũ nhàn nhạt nhìn cô ta, sau khi ăn hai miếng cơm thì cô cảm thấy món ăn của Lý Nguyệt làm vẫn ngon hơn một chút. Lâm Minh nâng mắt lên nhìn cô ta một cái, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Dương Tuyết Nhi bỗng nhiên đỏ bừng mặt.

“Đi ra ngoài.”

Dương Tuyết Nhi tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì cơ?”

Ánh mắt Lâm Minh lạnh lùng: “Cút xuống.”

Người giúp việc cũng dám ngồi cùng bàn, cô ta thật sự coi chính mình là bà chủ sao?

Lập tức hai má Dương Tuyết Nhi đỏ bừng, cô ta che mặt chạy về phòng khóc. Lê Nhược Vũ ăn được hai hạt cơm, bỗng nhiên cảm thấy không còn ngon miệng nữa. Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt cũng đang nổi nóng vì chuyện của Dương Tuyết Nhi. Sau khi ăn xong, Hà Duy Hùng tức giận kéo Lê Minh Nguyệt đi cho hả giận. Ngay khi họ.

rời đi, Lâm Minh đã ôm Lê Nhược Vũ vào lòng như đang ôm một con búp bê sứ bước vào phòng ngủ.

Bàn tay lơ đễnh của anh lướt trên người cô bị cô bắt lấy: “Lâm Minh, hôm nay mẹ anh có ý gì, anh còn không nhìn ra sao?”.

Đừng nói đến chuyện có con, căn bản là Hoàng Ánh không muốn họ ở bên nhau lúc này.

“Suy nghĩ của bà ấy thì đó là của bà ấy,nhưng em không thể nghĩ như vậy”

Lâm Minh đạp cửa, ôm Lê Nhược Vũ lăn lộn trên giường.

Kể từ sau khi biết Hạ Tư Duệ đã làm những chuyện xấu kia, thái độ của Lê Nhược Vũ vẫn không rõ ràng lắm, anh thật rất sợ cô buông bỏ.

Hôm nay thái độ của mẹ khi tới đây đã thể hiện rõ ràng như vậy.

Nhưng cô lại không hề có ý chống lại, có phải muốn để tùy mẹ làm những chuyện này rồi sau đó chạy thoát thân không?

Anh nhất quyết không cho phép.

Chỉ khi trong bụng của cô có con của anh mới có thể hoàn toàn trói cô ở bên cạnh mình.

Lâm Minh hôn sâu vào môi của cô, nói mơ hồ không rõ: “Em không thể rời bỏ anh, ngay cả suy nghĩ cũng không thể…”

Thừa nhận sự va chạm mạnh bạo của anh, Lê Nhược Vũ không nói ra được một câu đầy đủ, trong răng môi chỉ phát ra những tiếng ngâm rời rạc.

Chỉ cần cô không nói, anh sẽ coi như cô đang chấp nhận.

Lê Nhược Vũ mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng anh, anh vẫn chôn ở trong thân thể của cô, muốn nhanh chóng tạo ra một cục cưng thuộc về bọn họ.

Lâm Minh hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của Lê Nhược Vũ, trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể giải quyết sạch sẽ phiền phức mà mẹ đưa tới.

Bây giờ cô gái kia chính là một sự cản trở.

Thái độ của mẹ lại quá mức kiên quyết, trong lúc nhất thời Lâm Minh cũng không nghĩ ra được ý nào hay.