Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 442




Chương 443

Đầu óc xoay chuyển ñhanh chóng; Lê Nhược Vũ cố gắng nghĩ cách tự cứu lấy mình nhưng lại phát hiện ra chiêu có thể dùng được thì lúc nãy đã dùng mất rồi.

Không lâu sau, đàn em liền mang một cốc nước chạy nhào đến. Người đàn ông bóp lấy cảm của Lê Nhược Vũ, đưa ly nước đến gần bên khóe môi của cô: “Uống đi, chẳng phải suốt cả ngày nay cô chẳng ăn uống gì rồi hay sao?”

Xem ra người đàn ông này đã đi theo cô suốt cả một ngày.

Sau khi ăn sáng xong rồi đi tìm Hạ Tư Duệ, quả thật đến bây giờ Lê Nhược Vũ chưa có một hạt cơm và giọt nước nào trong bụng.

Cô ngậm chặt miệng lại, không chịu há ra.

“Cô biết thức thời thì tự mình há miệng ra đi.

Nếu như cô không phối hợp thì tôi cũng không nhất thiết phải nhẹ tay nữa.” Người-đàn ông mất kiên nhẫn thúc giục.

Lê Nhược Vũ chỉ có điên mới tự mình há miệng uống ly nước có pha lắn thuốc này.

Người đàn ông không còn sức kiên nhẫn, anh ta dùng sức bóp cằm của cô rồi chuốc hết ly nước vào trong miệng của cô.

Thấy Lê Nhược Vũ muốn nhổ ra bên ngoài, anh ta dùng một tay túm lấy đầu tóc của cô để cô ngẩng đầu lên, ép cô nuốt hết xuống đến nỗi ho sặc sụa.

Người đàn ông tùy ý vứt ly nước sang một bên rồi phủi phủi tay, cười nham hiểm nói: “Uống nhanh một chút chẳng phải là được rồi hay sao, đỡ cho tôi phải tốn công sức làm việc này”

“Yên tâm, hiện giờ tôi sẽ không đụng vào cô đâu. Nếu như Lâm Minh tới rồi đưa cô đi, hai người còn phải cảm ơn tôi đã tặng cho hai người một đêm xuân nữa đấy… chỉ là không biết… tới lúc đó Lâm Minh có còn bò dậy từ dưới đất nổi để làm cho cô sung sướng được hay không thôi.”

“Đồ khốn! Rác rưởi!”

Cả khuôn mặt của Lê Nhược Vũ đều bị ly nước làm cho ướt nhẹp hết cả, trông vô cùng đáng thương. Ý nghĩ bất chính của người đàn ông dấy lên: “Nếu như Lâm Minh không thể đến trước khi thuốc phát tác, vậy thì người làm cho cô sung sướng sẽ đổi thành ông đây.”

Người đàn ông thay đổi giọng điệu, nói một cách quái gở: “Tôi đã nhân từ đến độ cho các người cơ hội rồi, có nằm bắt được hay không thì lại là chuyện của các người.”

Rõ ràng là uống thuốc đó xong thì toàn thân sẽ nóng bừng. Nhưng trước khi thuốc phát tác, Lê Nhược Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo một cách mất kiểm soát.

Từ trong ra ngoài, từ tim cho đến đầu ngón tay đều toát nên cơn lạnh lo.

Lúc Lâm Minh chạy đến sân thượng, Hạ Tư Duệ đang lôi kéo Hạ Đông Quân về nhà nhưng Hạ Đông Quân không chịu.

Lưu Ly cứ đứng ở một bên xem trò vui.

‘Vừa nhìn thấy Lâm Minh chạy đến, Lưu Ly cảm thấy chột dạ bất giác trốn vào một xó.

Lâm Minh nhanh chóng bước lên trên, một tay kéo Hạ Tư Duệ ra rồi nhìn chăm chẳm vào.

Hạ Đông Quân, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Lê Nhược Vũ đâu?”

“Lê Nhược Vũ đâu, tôi hỏi anh, Lê Nhược Vũ đi đâu rồi?”

“Anh nói cái gì? Nhược Vũ đã đến đây sao?”

Hạ Đông Quân ngây người, vậy thì những lời nói lúc nãy không phải cô điều nghe thấy hết rồi ư?