Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 384




Chương 385

Lê Nhã Tuyết không hiểu bản thân có điểm nào thua kém Lê Nhược Vũ.

Cô ta không hề xấu, thậm chí còn trẻ trung hơn Lê Nhược Vũ.

Nếu một ngày nào đó Lâm Minh muốn cô ta thì người phải chán nản như cô ta hiện tại sẽ là Lê Nhược Vũ rồi. Nhưng tại sao Lâm Minh lại chẳng ngó ngàng gì đến cô ta chứ?

Lâm Minh cũng chỉ liếc qua cô ta một cách chán ghét, thậm chí việc liếc nhìn thêm vài cái dường như cũng làm anh cảm thấy buồn nôn.

Anh chỉ nói một từ: “Bẩn’ Lê Nhã Tuyết chẳng thể cãi lại.

Cô ta siết chặt nằm tay, phải, giờ cô ta rất bẩn, nhưng khi cô ta còn sạch sẽ anh cũng chẳng chịu muốn cô ta.

Lâm Minh muốn cô ta rời đi, cô ta biết mình mặt dày mày dạn ở đây chẳng qua cũng chỉ là một đống rác rưởi gai mắt. Huống hồ chuyện cô ta muốn làm cũng đã hoàn thành rồi, giờ Lâm Minh ép cô ta đi, cô ta cũng chẳng cần phải nán lại nữa.

Khi Lê Nhã Tuyết đến đây, vali đồ cũng chưa gỡ ra, cuộc sống mơ mơ màng màng của cô ta chỉ có đúng hai bộ đồ ngủ thay đổi qua lại.

Khi cô ta xách vali đồ lên chuẩn bị đi thì Lê Nhược Vũ lại trở về.

“Sao đột nhiên anh lại trở về như vậy, em không biết…” Cô còn muốn nói chuyện rõ ràng với Lê Nhã Tuyết, muốn tạo cho anh một bất ngờ để anh có thể tha thứ cho cô.

Lâm Minh tỏ ra lạnh lùng: “Em thật sự rất không mong tôi trở lại đúng không? Như vậy thì em có thể danh chính ngôn thuận để em gái em ở lại trong phòng cưới của hai chúng ta rồi đúng không? Lê Nhược Vũ, rốt cuộc em có trái tim hay không thế?”

Cô nói cần anh, anh tin.

Nhưng nếu điều cô muốn là đánh đổi vô điều kiện vì nhà họ Lê, thậm chí là nhường cả chính anh đi thì anh cũng không hiểu nổi.

Lê Nhã Tuyết nhìn sắc mặt rồi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng cũng lờ mờ hiểu ra.

Còn cứ tưởng chuyến đi này cô ta là vô dụng, nào ngờ bọn họ lại tranh cãi âm ï Cô ta nở nụ cười châm biếm, cãi thì c: lếp đi, nên cãi to đến mức đánh tan hết tình cảm của cả hai mới phải…

Dù cô ta đã cố hết sức để kiềm chế nhưng vẫn phát ra tiếng cười the thé, rất khó nghe.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Minh quét ngang qua chủ nhân tiếng cười: “Cô còn ngơ ra đó làm gì, còn không đi đi? Đợi tôi tới giúp cô à?”

Lê Nhã Tuyết tiến sát đến bên anh, đầu ngón tay mơn trớn phần xương quai xanh của anh: “Anh là anh rể của em, giúp em một chút thì đã làm sao?”

Anh rể, chồng.

Hai từ này lọt vào tai Lâm Minh cũng giống như một sự châm chọc.

Anh không đẩy Lê Nhã Tuyết ra mà để mặc cho Lê Nhã Tuyết dính chặt cái thân thể bẩn thỉu kia lên ngực anh.

Lâm Minh không nói gì, anh kìm nén, nhẫn nhịn, mắt vẫn liếc nhìn sang Lê Nhược Vũ.

Anh muốn xem tới lúc nào thì cô sẽ chẳng chịu nổi nữa mà kéo Lê Nhã Tuyết ra. Tốt nhất là cô nên tặng cô ta một cái bạt tai rồi hung tợn cảnh cáo cô ta: “Lâm Minh là chồng của tôi, anh rể của cô, con tiện nhân như cô không có quyền.”

Vậy nhưng lại không có, Lê Nhược Vũ chẳng làm gì cả.

Ánh mắt cô ngập tràn sự lúng túng và hoảng hốt, dường như cô đang muốn trốn thoát khỏi không gian này.