Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 353




Chương 354

Ngón tay vừa chạm vào khoá cửa, còn chưa dùng lực ấn xuống, cửa đã hé ra một khe nhỏ.

Cô ngẩn người.

Lâm Minh phát hiện có gì không ổn: “Sao thế?”

Cô do dự: “Trong nhà có người, cửa không đóng chặt.”

Ai mà lại tới thẳng đây vậy, còn biết mật khẩu nữa chứ?

Ngày sinh nhật thật của Lâm Minh chỉ có người nhà và Hà Duy Hùng biết, người ngoài chỉ biết sinh nhật theo lịch dương, còn sinh nhật theo lịch âm mới là mật khẩu cửa này.

Huống hồ, cho dù có đoán đúng mật khẩu, người ngoài cũng không dám tự ý vào nhà. Các hộ gia đình ở khu trang viên Lệ Thuỷ không giàu cũng quyền quý, vì trộm ít đồ mà khiến bản thân phải vào tù thì thật sự không đáng, bọn trộm cũng rất tự giác tránh điều này.

Vì thế, người tự ý mở cửa đi vào không thể là người ngoài được.

Lâm Minh nghĩ rồi nói: “Có phải là Hà Duy Hùng không can tâm bị chúng ta bỏ lại nên đuổi đến không?”

Lê Nhược Vũ cảm thấy cũng đúng, liền thả lỏng, lập tức đẩy cửa ra.

Nhưng cảnh tượng trong phòng khách lại khiến cô ngẩn người – Người tự ý đi vào không phải là Hà Duy Hùng, mà là người nhà họ Lê.

Lê Hải Thiên và Viên Vũ ngồi trên ghế sô pha, trước mặt hai người là một tách trà nóng, là loại trà mà Hà Duy Hùng tặng cho Lâm Minh, rất ít khi lấy ra dùng.

Lê Nhã Tuyết mở tivi, vừa ăn đồ ă n vặt vừa xem chương trình tạp kỹ trên truyền hình, cười nói rôm rả.

Dường như bọn họ coi mình là chủ nhà, không có chút khách sáo nào.

Trong lòng Lê Nhược Vũ có cảm giác kỳ lạ: “Cha, mẹ, sao mọi người lại đến đây?”

Ba người nhà họ Lê lúc này mới phát hiện bọn họ, Lê Hải Thiên lập tức đứng dậy, sắc mặt cũng không thoải mái như trước.

Chương trình tạp kỹ trên tivi vẫn đang chiếu, tiếng nhạc vui đùa tiếp tục vang lên, tiếng cười của Lê Nhã Tuyết đã ngừng lại, cô ta vẫn ngồi trên sô pha, nhìn Lâm Minh và Lê Nhược Vũ ngoài cửa, nhếch môi cười, nụ cười đó có chút ảm đạm.

Người duy nhất cảm thấy bất an là Viên Vũ, nhưng khi bà ta nhìn thấy tay Lâm Minh xách đồ ăn, cũng nhẹ nhõm hơn.

Đón phía trước, kéo tay Lê Nhược Vũ, cảm động nói: “Nhược Vũ đúng là chiếc áo bông ấm áp.

của mẹ, biết chúng ta đến còn đặc biệt mua đồ ăn chuẩn bị nấu ăn cho chúng ta. Mẹ thích nhất là các món của Nhược Vũ, tươi ngon lắm”

Trước khi tới, Viên Vũ đã gọi điện thoại cho Lê Nhược Vũ, nói bọn họ muốn đi qua.

Nhưng mà điện thoại của cô tắt máy, không gọi được nên bà để lại một tin nhắn.

Lê Nhã Tuyết lén lưu lại mật khẩu của căn nhà này, liền đưa ba người vào được.

Lúc này nhìn thấy tay Lâm Minh cầm thức ăn mới mua, bà cho cứ cho rằng Lê Nhược Vũ đã nhìn thấy tin nhắn của bọn họ, để hoan nghênh bọn họ nên cố ý mua đồ ăn, giữ họ lại dùng bữa.

“Lúc đầu cha con còn nói muốn mời tổng giám đốc Lâm ra ngoài ăn, nhưng đồ ăn bên ngoài sao sạch sẽ như đồ nấu ở nhà được chứ!”

Viên Vũ kéo cánh tay Lê Nhược Vũ, cảm thán nói: “Vẫn là con gái lớn chu đáo, thấu hiểu lòng người, thông hiểu cuộc sống hàng ngày”

Lê Nhược Vũ có chút xấu hổ, nói đúng thì không được, mà nói không phải cũng không được.