Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 276




Chương 277

Lâm Minh nói: “Anh biết hết chân tướng chuyện ba năm trước rồi, đây không phải lỗi của em mà anh lại trút hết mọi cơn giận lên người em.”

“Anh biết lúc nào?”

“Lúc em nằm viện.”

Anh không muốn nhắc tới mấy chuyện không vui đó, bắt đầu giở trò lột quần áo cô ra.

Lúc ở nhà họ Hạ anh đã muốn làm như vậy, mỗi lần thấy cô mặc lễ phục; làn da trắng ngần lộ ra, anh đều muốn nuốt cô vào trong bụng, để anh và cô hợp.

lại làm một mãi mãi.

Cả người cô bị anh làm cho khó chịu, Lê Nhược Vũ khế ứm một cái.

Nhưng trong lòng cô cũng đã hiểu được, từ lúc đó Lâm Minh bắt đầu trở nên kỳ quái là do đâu.

Tay anh thừa dịp duỗi xuống bên dưới người cô, định xem thử cô đã ướt hay chưa, nhưng lại bị cô chặn lại: Vậy rốt cuộc bây giờ anh yêu em hay là áy náy sau khi phát hiện chân tướng: “Là may mắn.” May mắn vì anh đã phát hiện ra chân tướng sớm, và em vẫn còn ở bên cạnh anh.

Lời nói của anh khiến cho Lê Nhược Vũ yên lòng, vòng tay qua cổ anh, cô mỉm cười, ngoan ngoãn giao.

bản thân cho anh, Có đôi khi mọi chuyện trở nên tôi tệ, anh sẽ ở lại trong thân thể của cô qua đêm.

Ngay từ đầu cô không quen, sau đó cô biết bản thân không thể chống lại được và đã bị buộc phải thừa nhận, đến bây giờ cũng tập mãi thành thói quen.

Nếu tính kỹ thì chẳng qua mới có một tháng ngắn ngủi.

Người đàn ông Lâm Minh này, trên người có một loại sức mạnh đáng sợ, khiến cho người ta chìm sâu vào.

Sau khi trở về từ nước Pháp, anh giống như một con sói đói.

Cho dù cô làm gì, anh cũng luôn cảm thấy cô đang quyến rũ anh. Thậm chí bây giờ, ngay cả hô hấp cũng là một loại quyến rũ đối với anh.

Lê Nhược Vũ vô cùng bất lực, nhưng may mắn là kỹ thuật của anh rất tốt, cô dần dần biết hưởng thụ sau nhiều lần.

Nhưng nhìn thấy vết cào trên cổ của anh, cô lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

‘Đúng rồi, vòng cổ của em đâu? Anh vẫn chưa trả nó cho em đấy.”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lúc đi nước Pháp anh đã nói, trở về sẽ trả lại vòng cổ cho-cô, nhưng đến bây giờ cũng chưa trả cho cô.

“Anh còn nghĩ rằng em sẽ không nhớ ra nó nữa.”

“Đó là bảo bối quan trọng nhất của em, sao em có thể quên được.”

Anh không nặng không nhẹ chọc cô hai cái: “Anh quan trọng hay là vòng cổ quan trọng.”

“Lâm Minh gần đây anh càng ngày càng ngây thơ đó” Ngay cả một chiếc vòng cổ cũng ăn dấm chua: “Chiếc vòng cổ ở đâu?”

“Em không biết tìm kiếm trong nhà sao?” Anh đã để món đồ này ở chỗ rõ ràng như vậy.

Hai người đang trong tư thế kết hợp bỗng nhiên Lâm Minh ôm cô đứng lên, Lê Nhược Vũ kêu lên một tiếng, sau đó ôm chặt anh.

Anh kêu rên một tiếng, tiện tay vỗ vào mông của Khi cô bị dọa hoảng sợ thì càng kẹp chặt hơn.

“Lâm Minh anh làm gì vậy, mau buông em xuống!”