Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 25




Chương 25

Dù sao người ngộ nhận cô làgái điếm hạng sang, lại muốn cưới người khác trong lúc còn quan hệ hôn nhân cũng không phải là mình, cô không phạm sai lầm gì, tại sao cô phải chột dạ?

Căn răng một cái, cô mở miệng nói: “Lâm Minh, thật ra thì tôi là Lê Nhật…”

“Đồ háo sắc, yêu râu xanh, đồ biến thái, cút ngay! Mau buông Nhược Vũra!” Một chiếc ví da cật lực quật vào sau lưng, phát ra âm thanh bịch bịch nặng nề. Hạ Tư Duệ cảm thấy không yên tâm, bèn quyết định đi ra tìm Lê Nhược Vũ, không ngờ lại nhìn thấy cô bị một người đàn ông épvào góc tường giở trò đồi bại.

Hạ Tư Duệ cầm túi dùng sức nện vào lưng người đàn ông, hy vọng mau mau giải thoát Lê Nhược Vũ từ trong tay người kia, “Buông Nhược Vũra! Tao liều mạng với mày! Mày có biết cô ấy là ai không? Cô là Lê Nhược Vũ, là mợ cả nhà họ Lâm, đồ biến thái, yêu râu xanh mày còn không mau buông tay!”

Sức lực của Hạ Tư Duệ đối với Lâm Minh mà nói cùng lắm là gãi ngứa, cảm thấy nhột nhột chút thôi, nhưng lời cô nói lại hung hăng đâm vào ngực hẳn.

Lâm Minh lấy lại tinh thần, gắt gao bắt lấy cổ tay Lê Nhược Vũ, hai tròng mắt u ám gắt gao khóa hai gò má cô, không buông tha bất kỳ một biểu hiện nhỏ xíu nào trên mặt cô, “Cô ta nói em là ai 2”

Lê Nhược Vũ cũng không ngờ sẽ để cho Lâm Minh biết được chân tướng dưới tình huống như vậy, toàn thân bị cảm giác áp bức bao phủ mãnh liệt, cô cảm thấy sợ hãi và khó hiểu.

Lâm Minh nắm cằm cô lên, sức lực rất mạnh, tựa hồ muôn bóp nát cô, nghiêm nghị chất vấn: “Nói! Cô rốt cuộc là ai!”

“Tôi tôi là… Lê Nhược Vũ”

“Lê! Nhược! Vũ!” Lâm Minh nghiến răng nghiến lợi.

Cô chính là Lê Nhược Vũ!

Ngay từ sáng sớm hôm đó cô đã nhận ra mình, nhưng không nói cho mình biết thân phận của cô, cứ thế coi hắn như một con khỉ xiếc?

Nhớ lại những ngày vừa qua mình nhiều lần bày tỏ hứng thú đối với cô, sắc mặt Lâm Minh trong nháy mắt âm trầm vô cùng.

Không biết dũng khí từ đâu tới, Lê Nhược Vũ đẩy hản ra, trốn sau lưng Hạ Tư Duệ, miệng há hốc thở hổn hển.

Ánh mắt mới vừa rồi của Lâm Minh, cùng với ánh mắt đêm đó của hắn vào ba năm trước giống nhau như đúc… Cô không chỉ một lần cho răng, hẳn muốn giết mình.

Hạ Tư Duệ đầu óc mơ hồ, hồi lâu mới chợt kêu lớn lên ngạc niên, “Nhược Vũ, chồng cậu, chồng cậu lại… không quen biết cậu à? !” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lâm Minh sải chân vài bước lên trên, vượt qua Hạ Tư Duệ, đi tới bên cạnh Lê Nhược Vũ.

Cánh tay dài duỗi ra một cái, lập tứckhoác chặt vào hông cô, tức giận lôi cô vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, bên trong kín như hũ nút, chỉ có hai ngườibọn họ.

Cánh tay Lâm Minh vẫn ôm ngang hông cô không hề buông lỏng, ngược lại còn dùng sức mạnh hơn ban nấy, cũng không biết là muốn siết chết cô, hay là muốn khảm chặt cô vào trong thân thể mình.

Lồng ngực người đàn ông nóng bỏng, dù cách một lớp vải vãnthấm xuyên qua thân thể cô, Lê Nhược Vũ đã sử dụng hết sức lực toàn thân, mới từ từgiấy giụa thoát ra khỏi ngực hẳn.

Cô kiệt sức đứng ở một góc thang máy, hít một hơi thật sâu.

Đôi mắt sắc bén cứng rắn khóa chặt thân thểyểu điệu của cô, Lâm Minh trầm trầm mở miệng, “Lê Nhược Vũ, rốt cuộc côđang chơi trò gì?