Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 247




Chương 248

Anh cảm thấy lời cô nói như vậy khiến cho anh khá là bực mình và khó chịu: “Nhà của tôi cũng là nhà của em.”

“Vâng.” Nhắc tới bố mẹ nhà chồng, Lê Nhược Vũ cười một nụ cười tươi tắn, Hoàng Ánh đúng thật là đối xử với cô ấy y như con ruột của bà Thực sự đúng là cần phải so sánh, tuy rằng Viên.

Vũ đối xử với cô cũng khá là tốt, nhưng bà ta lại đặt hơn nửa sự chú ý của bản thân ở trên người Lê Nhã Tuyết, kém xa sự đối xử của Hoàng Ánh giành cho cô.

“Nói mới nhớ đó, chúng ta đã lâu không trở lại nhà ở cũ của nhà họ Lâm, khi nào thì trở lại xem một chút địt Lâm Minh ôm cô khẽ lắc đầu nói:””Hai người chúng ta ở với nhau không được sao?”

“Tôi cũng không có nói là hai chúng ta ở với nhau không được. Tôi chỉ muốn nói rằng, trở về nhà thăm cha mẹ một chút mà thôi.”

“Vậy thì để sau rồi nói-đi;”

Anh đang cố ý kéo dài thời gian.

Lê Nhược Vũ cảm thấy có đì đó hơi là lạ, những cô cũng không nghĩ nhiều lắm.

“Không phải gần đây anh rất rảnh rỗi sao, sau này cho dù là bất cứ lúc nào, chúng ta cùng nhau đi về ăn một bữa cơm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà “Đồ ăn là do đầu bếp làm, không phải do em làm, nên không hợp với khẩu vị của tôi.”

Lâm Minh bỗng nhiên nói lời tâm tình khiến cô á khẩu không biết nên trả lời làm sao.

Anh còn nói: “Dù sao em cũng muốn về nhà họ Lê, còn tôi tối nay sẽ trở về nhà của chúng ta thăm hai lão già là được rồi”

“Anh đừng có nói nhằm, bọn họ không có già.”

“Thật đúng là một người vợ tốt mà” Anh khẽ hôn lên môi cô.

Hai tay cũng không tự giác được bắt đầu hành động, bàn tay luồn vào áo thăm dò bên trong.

Cô ngăn lại động tác càn rỡ của anh: “Hôm nay không được.”

Ánh mắt anh hờn dỗi như một con chó săn nhỏ.

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

không được ăn no, cô nhìn anh cười tủm tỉm: “Nhanh nhanh về nhà đi, với lại trong nhà không có cái kia.”

Anh còn cố ý giả vờ như cái gì cũng không biết, con người trừng lớn, vẻ it mờ mịt: “Cái kia là thứ gì?”

Cô đấm anh một cái nhẹ, đỏ mặt nói ra ba chứ: “Thuốc tránh thai.”

Lâm Minh lái xe chở-Lê Nhược Vũ về đến nhà họ Lâm. Anh xuống xe chỉnh lại quần áo cho cô, sau đó lại đòi hôn một cái rồi mới chịu rời di.

Người giúp việc trông thấy một cảnh tượng như.

vậy, trong lòng không khởi cảm thấy khiếp Sợ: Lễ Nhã Tuyết tung tăng chạy tới kéo tay Lê Nhược Vũ, phảng phất cứ như người hô to gọi nhỏ ngày hôm đó không phải là mình vậy: “Chị này, là em bảo mẹ gọi chị về nhà đó. Hôm đó là em không đúng, sợ chị còn giận em.”

“Chị làm sao giận em được.” Cô đã sớm quen với tính cách của em gái mình rồi, sẽ không thật sự để trong lòng.

“Chị không tức cùng với chị.”

là tốt rồi. Chị này, em muốn ở Cô cảm thấy hơi bất ngờ: “Làm sao mà bỗng nhiên em lại có cái suy nghĩ này vậy?”