Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 244




Chương 245

Cô làm sao cũng không thể ngờ tới, Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng bỗng nhiên quen thuộc tới mức đã có thể cãi nhau như thế này rồi.

“Cái đó, Hà Duy Hùng này, tại sao cô nhóc Nguyệt lại ở cùng một chỗ với anh vậy?”

Hà Duy Hùng vốn còn đang thất thần, vừa nghe xong lời này liền nổi khùng lên.

“Này này này, cái gì mà ở cùng một chỗ, không cuộc sống cá nhân của tối. Nên làm tài xế cũng nằm trong phạm vi làm việc của cô ấy mà.” Vẻ mặt của Hà là ở cùng một ‘chỗ,“Cô“ấy hiện tại là trợ lý cho.

Duy Hùng có chút quái dị, anh ta đẩy đẩy Lê Minh Nguyệt ra xa: “Đừng có làm ra bộ dạng như tôi đang bắt nạt cổ, chính cô đã nói vậy mà.”

“Đúng vậy, anh ta nói đúng đấy.” Lê Minh Nguyệt gật đầu.

Lê Nhược Vũ cười tủm tỉm: “Ý của tôi là vì sao Nguyệt em lại trở thành trợ lý cá nhân của anh mà?”

Hà Duy Hùng xua tay và nói: “Để trừ nợ.”

Trừ nợ? Lê Nhược Vũ dường như đã hiểu ra, ánh mắt đặt ở trên người anh ta và Lê Minh Nguyệt liếc qua liếc lại.. Khóe môi chợt cong lên một đường, trong mắt ẩn chứa đầy ý cười: “Đây là lí do khiến anh lúc nấy thất thần một hồi đó sao?”

Hà Duy Hùng biết Lê Nhược Vũ đang hiểu lầm quan hệ giữa anh ta và Lê Minh Nguyệt. Nhưng anh ta vẫn thuận tay đẩy thuyền theo dòng nước, khẽ gật đầu.

Lê Minh Nguyệt không biết Hà Duy Hùng và Lê Nhược Vũ đang nói cái gì. Nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra Hà Duy Hùng có gì đó hơi kỳ lạ, không giống với thường ngày cho lắm.

“Vừa hay đến giờ cơm trưa, hay là bốn người chúng ta tìm một quán cùng nhau ăn cơm được không?” Lê Nhược Vũ-để nghị, bấy giờ cô đang cực kỳ tò mò, không biết Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt đã tiến triển tới bước nào rồi.

Lê Minh Nguyệt nhảy dựng lên, đã lâu lắm rồi cô ấy không được ăn đồ ngon. Nếu cùng ăn cơm chung với người như Lâm Minh thì chắc chắn không cần phải chia tiền. Cũng không tới lượt chính mình phải trả tiền, có lợi mà không chiếm lấy ngay thì thật uổng phí.

“Được thôi… hả?”

Đáng tiếc còn chưa nói hết câu đã bị Hà Duy Hùng bịt kín miệng: “Không phải đã nói buổi chiều còn có chuyện phải làm sao? Ăn cái gì mà ăn, bây giờ đến không sợ đến muộn hả?”

“Hải Hớ… a…”

“Được rồi, tôi biết cô đang vội, tôi sế tự mình đưa cô đi qua đó.”

Lê Minh Nguyệt nói không ra lời, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn anh ta.

Hà Duy Hùng lôi kéo Lê Minh Nguyệt đi ra ngoài.

Vẻ mặt Lê Nhược Vũ ngơ ngác nhìn theo hai người kia, sau đó mới nở nụ cười: “Yêu đương như vậy thật là tốt”

Lâm Minh dừng lại một chút, lúc lâu sau mới nặng nề lên tiếng: “Nếu tôi đối với em cũng giống như Hà Duy Hùng đối với Lê Minh Nguyệt như tí thấy không được tốt lắm. Nhìn người khác sẽ luôn cảm thấy rất tốt, nhưng đến lượt chính-mình thì lại là một cảm nhận khác.!

“Cũng đúng.” Anh-ấy nói quả đúng là không sai.

Dù sao Lâm Minh cũng không phải là Hà Duy Hùng. Mà bản thân cô và Lê Minh Nguyệt lại là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.

Anh ấy thật sự rất muốn đối xử với chính mình như vậy, nhưng chỉ sợ toàn thân cô sẽ nổi da gà mất thôi.

Lâm Minh kề sát cơ thể của mình lại gần, vòng hai tay ôm lấy cô: “Lê Nhược Vũ tối hôm qua em đã đồng ý với tôi những gì, thì bây giờ em không được phép hối hận đâu nhé.”