Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 17




Chương 17

Cúp điện thoại, xe vẫn không giảm tốc độ mà càng bay nhanh hơn trên con đường lớn.

“Nắm chắc”

Không có xe cộ ngăn trở, Lâm Minh làm liều, đạp cần ga lên mức lớn nhất, tốc độ xe trong nháy mắt lên đến mức tối da!

Lê Nhược Vũ nằm thật chặt tay nắm cửa xe, nhưng mắt vẫn dán sự chú ý vào mấy chiếc xe phía sau, thần kinh căng thẳng, đúng là khóc không ra nước mắt: Biết sớm như vậy thì đã không thèm lo tên đàn ông cầm thú này sống hay chết, kết quả bây giờ mình còn bị đuổi giết cùng hẳn nữa chứ. Muốn sống cho yên ổn thôi sao mà khó thế không biết…

Ấy vậy mà người nào đó hết lần này tới lần khác không hề tự giác rằng mình đang chạy trối chết, lại còn ra vẻ chạy như gió lốc trên xa lộ lấy le với tình nhân, còn rất rảnh rỗi quay sang hỏi: “Kích thích không?”

Đổi lại Lê Nhược Vũ liếc hắn cháy mắt.

Thấy đối phương không thèm trả lời, Lâm Minh mở miệng: “Em coi như là cứu tôi một mạng, tôi lấy thân báo đáp được không?”

Lê Nhược Vũ ngược lại càng xem thường ghê gớm hơn.

Đồ đàn ông cầm thú, lúc này còn rảnh rỗi trêu ghẹo cô, đúng là giangsơn dễ đổi bản tính khó dời!

Lâm Minh còn muốn nói chuyện để hòa hoãn bớttâm trạng căng thẳng của đối phương, đôi mắt nhìn qua kính chiếu hậu đột nhiên thấy cái gì đó, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.

“Nằm xuống!” Hản vừa rống to một vừa đưa tay đè mạnh đầu Lê Nhược Vũxuống.

“Păngggg!”

“Xoảng!”

Ngay lúc đó, tiếng súng đi đôi với tiếng thủy tinh vỡ tan tành cùng lúc vang lên bên tai.

“ÁI” Lê Nhược Vũ bị dọa hết hồn hết vía, sợ hãi thét chói tai.

Gương mặt tuấn tú củaLâm Minh trở nêncăng thẳng, cả người nghiêm túchản lên: ‘Bắn hay lắm!” Vừa nói vừa đảo tay lái, điều khiển xe lạng lách theo hình chữ Z chồm về phía trước.

“Pằng pằng” Tiếng súng không dứt bên tai, mấy lần bằntrúng vào thân xe, phát ra tiếng va chạm chói tai.

Đôi mắt Lâm Minh dâng lên sát khí, nhưng vẫn không thôi ngả ngớn, vừa lái xe vừa lái miệng: “Nếu như chúng ta có thể thoát hiểmthuận lợi, tôi lập tức cưới em.”

Bên tai đều là tiếng súng, Lê Nhược Vũ xưa giờ làm gì từng gặp qua những chuyện như vậy, sợ đến nỗi ngồi co rút một chỗ, căn bản không nghe được hẳn đang nói gì, chỉ có thể không ngừng hết cầu nguyện rồi lạikhấn vái.

Lâm Minh rốt cuộc là có nhiều bao nhiêu kẻ thù hả, đắc tội đến cả thứ người như vậy, ngay cả súng đạn cũng không ngần ngại ra tay…

“Á!”

Đột nhiên nghe một tiếng va chạm cực mạnh, thân xe chợt rung lên một cái.

Lê Nhược Vũ nghe thấy bên cạnh mơ hồ truyền tới một tiếng rên rỉ, đang định đi kiểm tra tình trạng của hẳn, xe chợt lách vào một cái cua gắt, khiến trọng tâm cô không vững liền ngã nhào.

Thật chặt gượng dậy vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi căng thẳng ở ghế lái, giọng nói hơi run rẩy: ‘Lâm Minh, anh, anh ổn chứ?”