Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 148




Chương 148

“Để tôi đoán, nội dung trao đổi là gì nào?” Cô duỗi ngón tay chọt chọt cổ áo anh, từ từ di chuyển đến lồng ngực, rồi thu lại: “Tôi đoán không ra, chỉ người trong cuộc mới biết được.”

Anh hôn một cái lên trán cô, cười cười: “Cô đang ghen.”

Lê Nhược Vũ như cười như không nhìn anh, ghen? Đúng rồi, hôm đó, cô đã ghen, nhưng hiện tại, cô sẽ không ghen nữa.

Nếu như đây chỉ là một cái bãy của anh, anh đứng bên xem kịch, biến cô thành đạo cụ, vậy cô cần gì phải nghiêm túc chứ.

Có điều, Lâm Minh cũng thật sự tàn nhẫn, biết tình yêu là huyệt tử của phụ nữ.

Anh dùng tình cảm của cô, báo thù cho cuộc hôn nhân của anh.

Đáng buồn biết bao… Hết lân này đến lần khác anh còn phải đóng giả dáng vẻ tình cảm sâu nặng.

“Cuối cùng cô cũng biết ghen rồi, Lê Nhược Vũ.” Trong lòng anh không phải không vui, từ lúc ban đầu chẳng mảy may quan tâm, đến biết ghen tuông, Lê Nhược Vũ cuối cùng đã không còn bơ mặt lạnh lùng với anh nữa rồi.

Lâm Minh ôm cô càng chặt, cúi đầu định hôn môi cô.

Cô lại duỗi tay ngăn miệng anh lại, đẩy anh ra, lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi.”

“Nhược Vũ mệt à con? Vậy con mau ăn tối, ăn xong lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi” Đúng lúc Hoàng Ánh đi đến, thấy con dâu và con trai đang ôm nhau, cho rằng cuối cùng họ đã làm hòa, bà cười rạng rỡ: “Mau dọn món lên, sắp chín giờ rồi, chắc Nhược Vũ đói bụng lắm rồi.”

Lê Nhược Vũ cứng người, trong lòng vừa chua xót vừa quặn thắt.

Dù cho Lâm Minh đã lừa cô, nhưng Hoàng Ánh thật sự quan tâm cô: “Con cảm ơn mẹ” Vì đợi cô cùng ăn tối, vậy mà đợi suốt đến tận giờ.

“Ngốc thật, người một nhà sao cứ nói cảm ơn, đến đây, đều qua đây, ăn cơm thôi.”

Ông Lâm bị Hoàng Ánh gõ cửa kêu ra, không hề còn chút phong thái mạnh mẽ của ngày xưa, sợ vợ ngoan ngoãn ngồi kế bên bà.

Nhà họ Lâm dùng bữa, không phân biệt vị trí chính phụ, thường thì ai muốn ngồi đâu thì ngồi đó, muốn ngồi gân ai thì ngồi gân người đó.

Ông Lâm và bà Lâm ngồi một phía, Lê Nhược Vũ và Lâm Minh ngồi đối diện họ.

Lê Nhược Vũ đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt dầu mỡ ven đường với cô nhóc Lê Minh Nguyệt, thật sự không đói, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lâm Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo của cô: “Gọi nhiều cuộc như vậy sao không cô không bắt máy.”

“Để trong túi, không nghe thấy.” Cô cho rằng anh đang trách mình làm lỡ dở thời gian của cả nhà: “Nếu lần sau lại về trễ, con sẽ nói trước với mẹ một tiếng, cả nhà không cần đợi con.”

Thái độ của cô hôm nay thật sự kì lạ, Lâm Minh chau mày, găn giọng gọi cô: “Lê Nhược Vũ.”

Cô dừng đũa lại: “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời.

Lâm Minh cau chặt mày, sao đột nhiên lại thành điệu bộ này, mấy tháng này, rõ ràng cô đã thay đồi rất nhiều, vì sao thoắt cái quay lại tình trạng xa cách như ban đầu?

Dưới bàn, tay anh duỗi qua, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

Cô muốn giằng ra, anh không cho, càng ghì chặt trên chân cô.

Biết trứng không thể chọi đá, cô cũng không đấu lại Lâm Minh, cô nhịn xuống từ bỏ làm loạn, tùy ý anh.