Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 124




Chương 124

Lần này xong rồi, không chỉ bản thân cô ta mà ngay cả danh tiếng của nhà họ Lưu cũng nát bét. Nhà họ Lưu là dòng dõi con nhà giáo, mẹ là giáo sư đại học, bố cũng từ chính trị chuyển sang kinh doanh.

Lần này xong rồi, danh tiếng của nhà họ Lưu đều bị cô ta hủy rồi.

Chắc chắn bố sẽ không bỏ qua cho mình, toàn thân Lưu Ly run rầy.

Cô ta không cam tâm, tại sao, dựa vào đâu!

Cô ta nóng giận hất tung đồ uống trên bàn: “Lê Nhược Vũ! Đồ đê tiện Lê Nhược Vũ nhà cô! Nếu như không phải tại cô, tôi và Anh Minh cũng sẽ không đi đến một bước.

Từ nhỏ cô ta đã theo anh, Lê Nhược Vũ mới xuất hiện mấy tháng, dựa vào cái gì mà đá mình ra khỏi thế giới của Anh Minh! Còn hại cô ta mất hết mặt mũi!

“AI Lê Nhược Vũ! Tôi muốn giết cô! Tôi muốn giết cô!”

“Thật sự quá ngu xuần, với dáng vẻ này của cô sao có thể đấu được Lê Nhược Vũ.” Chợt, cánh cửa bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ bước vào từ cánh cửa u ám.

Khuôn mặt cô ta mang ý cười mỉa mai, cô ta nhìn Lưu Ly nổi cơn điên, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cô tưởng cô giết được cô ta thật ư? Trải qua hai chuyện này, Lâm Minh sẽ chỉ bảo vệ che chở cô ta gấp đôi lên thôi. Đừng nói giết cô ta, bây giờ, thậm chí cô còn chẳng có cơ hội đến gần cô ta.”

Lưu Ly bình tĩnh lại, người phụ nữ này nói không sai, là cô ta kích động quá rồi.

Cô ta phòng bị nhìn người phụ nữ kia: “Tại sao tự dưng cô lại đến chỗ tôi?”

“Biết cô sẽ nóng nảy, tôi tới giúp cô.”

Người phụ nữ từ tốn nói.

“Cô đang giúp tôi hay cố ý hại tôi?”

Nếu không phải nghe lời người phụ nữ này, dựa theo kế hoạch hành động của cô ta thì Lâm Minh cơ bản sẽ không phát hiện ra mình, mình cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.

“Đương nhiên là giúp cô rồi, bằng không, cô cho rằng tôi dành nhiều thời gian vào cái vòng luần quần này chỉ để chơi cô sao?”

Lưu Ly chấn vấn lại: “Vậy tại sao cô muốn giúp tôi, tôi với cô cũng chẳng quen biết nhau?”

“Bởi vì tôi giống cô.” Môi đỏ của người phụ nữ nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: “Hận cô ta.

Cùng mối thù khiến hai người phụ nữ đúng chung trên một mặt trận thống nhất.

Lưu Ly tin tưởng cô ta, nhưng vẫn xem thường kế hoạch của cô ta: “Tôi làm người xấu xông lên phía trước, cô làm người tốt núp ở phía sau, cô biết tính toán thật đấy.”

Người phụ nữ kia cũng không tức giận, cô ta vuốt móng tay mới sơn xong, nhàn nhạt nói: “Tôi có cách có thể khiến Lâm Minh cô yêu, ghét cô ta tởm cô ta, trông thấy cô ta là cảm thấy dơ bẩn và tức giận.”

Lưu Ly cắn môi: “Giờ tôi đã thế này rồi, dựa vào cái gì phải bí quá hoá liều tiếp tục nghe cô nữa.”

“Bởi vì cô đã cùng đường, không có quyền lựa chọn.”

“Ai nói tôi không có quyền lựa chọn!”

Người phụ nữ cười khẩy: “Vậy cô có thể chọn cái gì? Dù sao cô cũng chẳng thề trở lại bên cạnh Lâm Minh, nhà họ Lưu cũng bởi vì cô mà mất hết mặt mũi rồi. Lê Nhược Vũ biến cô thành như bây giờ, vậy mà cô muốn buông tha cô ta ư?”

Lưu Ly siết chặt nắm đấm, nhìn mặt đất bừa bộn, hung dữ nói: “Vậy tôi sẽ tiếp tục nghe theo cô lần này. Có điều. .. Lần này, tôi sẽ không làm tay súng của cô, cô nhất định phải làm chung với tôi! Giờ tôi đã như thế này, tối đa cũng sẽ chẳng mất gì nữa, nhưng cô thì khác, cô là người đứng trên bờ vực. Một khi cô rơi xuống nước, thì sẽ không rửa sạch được nữa.”