Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 38: Lão bà, anh yêu em




Đại não trở nên tê dại vì men say nên nhất thời không thể nghĩ thông, Phó Bách Diễn xoay mặt qua, mê mang mà chớp chớp mắt, lại chăm chú nhìn kỹ.

Nhưng vừa nhìn đã thấy không ổn, hắn bỗng nhiên phát hiện người mà mình ôm trong lòng, không biết khi nào đã biến thành một thân cây.

“Ngươi là ai? Ngươi không phải Tô Cảnh Nhan, Cảnh Nhan bảo bối, em ở đâu?” Hắn hoảng hốt sợ hãi, buông ra hai tay, thất tha thất thểu mà lui ra sau vài bước.

Lão bà của hắn đâu? Lão bà sống sờ sờ của hắn đi đâu rồi???

Tô Cảnh Nhan:……

Cách đó không xa, mấy chú bảo an đang thầm quan sát tình huống bên này, hắn hít một hơi thật sâu, chủ động tiến lên hai bước, một tay đỡ lấy bờ vai rộng lớn của nam nhân: “Em ở đây, ngay phía sau anh này.”

Phó Bách Diễn lập tức khựng người lại.

Vài giây sau, hắn đột nhiên xoay người, dùng hết toàn lực ôm chặt lấy người phía sau.

Cái ôm này vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, hương rượu thuần hậu lại nùng liệt phả vào mặt, nhịp tim của Tô Cảnh Nhan chợt mất khống chế.

Nhưng nam nhân đang ôm hắn, tiếng tim đập còn kịch liệt hơn cả hắn, truyền đến màng tai hắn, từng tiếng tựa như tiếng sấm lại tựa như trống trận.

“Em ở chỗ này, thì ra em ở chỗ này……” Giọng nói của Phó Bách Diễn hoàn toàn trở nên khàn đặc, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, dùng sức đến mức run rẩy: “Em không thể không cần anh, em không được không cần anh, em là của anh, em là của anh……”

“Em là của chính em——” Trong cái ôm khó có thể hô hấp, Tô Cảnh Nhan gian nan mở miệng, nói đến một nửa rồi lại dừng.

Cần gì phải tranh cãi đúng sai với con ma men này chứ?

Hắn hạ thấp giọng, ngữ điệu như đang dỗ dành trẻ con: “Anh buông em ra trước đã, chúng ta về nhà lại nói được không?”

“Anh không buông, anh buông ra em sẽ đi mất!” Phó Bách Diễn quả nhiên say rượu nổi điên, chẳng những không buông tay mà còn ôm chặt hơn.

“Khụ khụ……” Tô Cảnh Nhan cố ý ho khan hai tiếng: “Anh lại không bỏ, em sắp khụ khụ —— sắp bị anh siết chết rồi.”

Những lời này bất ngờ lại có hiệu quả, Phó Bách Diễn lập tức buông tay ra, sau đó dùng hai tay nâng lên mặt hắn, líu lưỡi khẩn trương hỏi lại: “Anh làm, làm đau em sao?”

Gần gũi đối diện với gương mặt này, Tô Cảnh Nhan bấy giờ mới phát hiện hốc mắt nam nhân đã đỏ bừng, biểu tình lại vô cùng ủy khuất đáng thương, cực kỳ giống ngốc cẩu bị chủ nhân vứt bỏ.

Lòng hắn bỗng dịu đi, nắm lấy tay hắn, mệnh lệnh bảo: “Đi theo em.”

Tức giận thì tức giận, nhưng Phó Bách Diễn đã say như thế này, nếu một mình ở chỗ này xảy ra chuyện gì, cả đời hắn đều sẽ lương tâm bất an.

Một đường nửa kéo nửa ôm, Tô Cảnh Nhan rốt cuộc đưa nam nhân tựa như ngọn núi nhỏ trở lại cửa nhà Lâm Bảo Bối, sau đó lại thở phì phò mà cố móc chìa khoá từ trong túi ra.

“Cảnh Nhan bảo bối, trái tim bé nhỏ……” Phó Bách Diễn treo hơn phân nửa thân mình ở trên người hắn, hơi thở nóng bỏng phả ở bên cổ hắn, lung tung mà gọi cục cưng, bảo bối.

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Tô Cảnh Nhan ngứa mà muốn rụt người lại, thật vất vả mới nhét chìa khóa vào ổ, “cùm cụp” một tiếng, cửa vừa được mở ra, hắn đã bị nam nhân đè nặng trên người đè ngã.

“A!” Hắn kêu lên một tiếng ngắn ngủi, giây tiếp theo, cả người liền ngã lên tấm thảm trên sàn nhà phòng khách, phía dưới còn được lót một cái thân hình cường tráng.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Phó Bách Diễn dùng sức thay đổi vị trí của hai người, dùng bản thân lót ở dưới người hắn.

“Phó Bách Diễn!” Tô Cảnh Nhan tức giận mà đấm mạnh nam nhân một cái: “Có phải anh giả vờ say không?”

“Hắc hắc hắc……” Phó Bách Diễn sờ soạng nắm lấy tay hắn, giống như hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói gì, chỉ biết nhìn hắn không chớp mắt mà cười ngây ngô.

Tô Cảnh Nhan vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát nằm bò lên trước ngực hắn, thầm nghĩ trước nghỉ ngơi một lát lại nói.

Không biết qua bao lâu, tiếng hít thở trầm trọng trên đỉnh đầu dần dần trở nên vững vàng.

Tô Cảnh Nhan lặng lẽ ngẩng đầu, người này thế mà nhắm mắt ngủ rồi?

Hắn bò dậy, phí sức chín trâu hai hổ, mới kéo được nam nhân ngủ thành lợn chết về giường lớn trong phòng mình.

Ai ngờ mới vừa dính vào giường, Phó Bách Diễn bỗng chốc mở to hai mắt, động tác nhanh nhẹn mà giữ chặt lấy tay hắn, gầm nhẹ nói: “Đừng đi!”

“Hơn nửa đêm, em có thể đi đâu?” Tô Cảnh Nhan tức giận mà hỏi lại một câu: “Em chỉ là đi rót cho anh ly nước thôi.”

Không biết Phó Bách Diễn có nghe hay là không nghe, hắn dựng người ngồi dậy, sau đó kéo đầu Tô Cảnh Nhan xuống, không nói gì mà thò lại gần hôn hắn.

Đêm nay Tô Cảnh Nhan vốn không uống say, nhưng giờ lại bị nụ hôn này lây dính mùi rượu càng thêm nùng liệt, đại não cũng trở nên có chút choáng váng.

Ai ngờ hôn được vài giây, nam nhân đột nhiên dừng lại, sau đó đẩy hắn ra, cúi người nôn khan một trận: “oẹ~”

Tô Cảnh Nhan:???

Đây là…… hôn hắn hôn đến ói ra?

Hắn đen mặt, tức giận mà kéo người vào phòng vệ sinh.

Sau một lúc lâu, Phó Bách Diễn chùi miệng, xoay đầu nhìn chằm chằm tiểu tình nhân vài giây, lại muốn tiến lên hôn hắn.

Lúc này, Tô Cảnh Nhan rốt cuộc nhịn không được bạo phát, giơ chân liền đạp người về.

“Anh chết chắc rồi, Phó Bách Diễn.” Hắn hung tợn trừng mắt nhìn nam nhân đang mê mang: “Ngay mai chúng ta lại tính sổ sau!”

Lâm Bảo Bối mở cửa nhà, chưa gì đã ngửi thấy mùi rượu trong nhà có chút nồng nặc.

Kỳ quái, không phải tối nay tiểu Nhan Nhan uống chưa được vài ly sao?

Cậu ta đi đến trước cửa phòng ngủ phụ, lúc đang nghiêm túc tự hỏi có nên gõ cửa hay không thì cửa phòng đã được mở ra từ bên trong.

“A Nhan cậu không ngủ à?” Lâm Bảo Bối nhếch miệng cười, ánh mắt lơ đãng mà liếc vào bên trong, hai mắt lập tức trừng to như chuông đồng: “A Nhan? Cậu dẫn người nào về sao?”

Tô Cảnh Nhan nghiêng người: “Cậu nhìn kỹ lại đi?”

Lâm Bảo Bối nhón chân nhìn lại môt hồi: “Tớ đ*t! Là Phó tiên sinh? Không phải hai người cãi nhau sao?”

Tô Cảnh Nhan “chậc” một tiếng, thuận tay đóng cửa lại, nói sang chuyện khác: “Sao giờ cậu mới về, uống với Giang công tử rất vui à?”

Nhắc tới khởi Giang Kim Thần, khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Bối lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Đâu, đâu có vui vẻ gì……”

Tô Cảnh Nhan: “Hả? Cậu nói cái gì?”

“Tớ không có trò chuyện sâu sắc gì với anh ta hết, kiểu công tử ca như anh ta cũng chướng mắt kiểu người như tớ mà……” Ánh mắt Lâm Bảo Bối bắt đầu né tránh.

Tô Cảnh Nhan lại mắt sắc thật sự, phát hiện bờ môi của cậu ta vừa đỏ vừa sưng, khóe môi còn có hơi trầy da, giống như là làm chuyện sâu sắc gì khác ấy.

“Giang công tử này ấy, đúng là không đơn giản như vậy, nhưng cậu cũng không cần xem nhẹ chính mình.” Hắn nhấc chân đi về phía phòng khác, đến điểm dừng lại thôi: “Thấy hợp thì nắm chắc vào.”

“Ừ, tớ biết.” Lâm Bảo Bối lên tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại: “Chờ chút, chúng ta không phải đang nói chuyện của cậu và Phó tiên sinh sao?”

“Chúng tớ không có gì để nói.” Tô Cảnh Nhan đổ hai ly nước ấm, đưa một ly cho bạn thân:“Chờ ngày mai hắn tỉnh rồi nói sau.”

Hồi thần lại sau lời thổ lộ đầy kinh ngạc, hắn biết khúc mắc trong lòng mình vẫn chưa được cởi bỏ.

Lâm Bảo Bối như suy tư gì: “Mặc kệ nói thế nào, A Nhan cậu đã tức giận đến vậy mà vẫn còn nguyện ý nhặt hắn về nhà, đúng là cậu rất thích Phó tiên sinh.”

Tô Cảnh Nhan giật mình: “Thích…… hắn sao?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Lâm Bảo Bối như gà con mổ thóc mà liên tục gật đầu: “A Nhan, cậu không biết là cậu đối với người mà cậu không thích lãnh khốc vô tình cỡ nào à?”

Tô Cảnh Nhan tiếp tục chần chờ: “Tớ có…… sao?”

“Cậu đúng là không nhận thức rõ chính mình!” Lâm Bảo Bối hăng hái, đếm số trên đầu ngón tay cho hắn nghe: “Năm nhất, có cậu nam sinh ở dưới lầu ký túc xá đánh đàn ghi-ta thổ lộ với cậu, kết quả cậu không nói hai lời liền đi khiếu nại hắn gây mất trật tự với dì quản lý ký túc xá.”

Tô Cảnh Nhan: “Đó là vì cậu ta hát thật sự quá khó nghe.”

Lâm Bảo Bối không ngừng cố gắng: “Vậy năm hai đi, cô nữ sinh theo đuổi cậu hơn một năm đội mưa to đưa dù cho cậu, cậu không cần, đối phương liền cùng cậu đội mưa, kết quả cậu cứ thảnh thơi mà đi bộ về ký túc xá.”

Tô Cảnh Nhan: “…… Chuyện quá khứ cũng không cần nhắc lại.”

Nửa đêm, Tô Cảnh Nhan là bị nóng tỉnh.

Hắn mơ thấy chính mình ôm Phó Bách Diễn, nhưng nhiệt độ trên người đối phương càng ngày càng cao, cuối cùng biến thành một cái bếp lò khổ lớn.

Hắn mơ màng mở mắt, nhận ra chính mình đang bị nam nhân gắt gao ôm vào lòng, tay chân nặng nề đè lên người hắn.

Hắn không ngừng giãy giụa, cùng lúc đó, Phó Bách Diễn từ miệng phát ra tiếng thở dốc thống khổ.

Tô Cảnh Nhan ngừng giãy giụa, nhận ra gương mặt nam nhân đỏ đến khác thường, môi vừa tái nhợt lại khô khốc.

“Không phải là phát sốt đấy chứ?” Tô Cảnh Nhan giật mình, rút tay ra chạm lên trán hắn, lại bị nóng mà rụt tay lại.

Tô Cảnh Nhan thở dài một hơi, nhận mệnh mà từ trên giường bò dậy, vắt một cái khăn lông ấm áp, giúp hắn hạ nhiệt độ trước.

“Uhm……” Khăn lông phủ lên vầng trán nóng bỏng, Phó Bách Diễn lại phát ra tiếng hừ hừ vô nghĩa. Truyện mới cập nhật

Tô Cảnh Nhan kiên nhẫn mà chà lau trán và cổ của hắn, khăn lông nguội rồi lại kịp thời lấy ra, chuẩn bị lại đi vắt một cái khác.

Nhưng mà, ngay lúc hắn định đứng dậy, tay trái lại bị bắt lấy.

“Đừng, đừng đi……”

“Anh nói cái gì?” Tô Cảnh Nhan xoay người lại, cúi người đến gần: “Em không nghe thấy.”

“Khó chịu…… Anh khó chịu quá……” Phó Bách Diễn giữa mày nhíu chặt, biểu tình là bất an và yếu ớt mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Tô Cảnh Nhan cảm nhận được loại cảm giác này, mỗi lần hắn phát sốt hay mắc bệnh, ngay cả nằm mơ cũng là những thứ kỳ quái, vừa kỳ quái vừa đáng sợ.

Hắn trở tay nắm lấy bàn tay to nóng đến doạ người, nhẹ giọng vỗ về: “Ngoan, anh nhịn một chút, em đi tìm miếng thuốc dán hạ sốt cho anh.”

“…… Tại sao, không thích anh……” Nam nhân đang chìm sâu vào trong cơn ác mộng của chính mình, cánh môi khô nứt khép mở, không ngừng thốt lên những câu từ khó phân biệt.

Nhưng lần này, Tô Cảnh Nhan lại thần kỳ mà nghe hiểu.

Hắn trầm mặc một lát, buông ra khăn lông, xoa gương mặt nam nhân bị sốt đến đỏ bừng, lẩm bẩm thừa nhận: “Thật ra là….là thích.”

Cho nên hắn mới cảm thấy vô cùng phẫn nộ và thất vọng.

“A……” Phó Bách Diễn cọ cọ nơi mát lạnh trên gương mặt, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dài thoải mái.

“Anh nói anh yêu em, em có thể tin, nhưng nó cũng không đại biểu những chuyện trước kia đã được bỏ qua.” Tô Cảnh Nhan dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn: “Em là một người có lòng dạ hẹp hòi, anh phải chuẩn bị thật tốt đấy.”

Mọi người thường nói uống say thì nói thật, say thành như vậy hẳn là không phải nói dối, nhưng chuyện cần tính sổ thì vẫn phải tính rõ ràng.

“Mẹ ơi……” Lúc này đây, Phó Bách Diễn hộc ra hai chữ vô cùng rõ ràng.

Biểu tình trên mặt thầy Tô một giây cứng đờ.

Hoá ra, vừa rồi hắn đang gọi mẹ sao?

“Khụ khụ……” Tô Cảnh Nhan hắng hắng giọng, rút tay ra xoay người rời đi.

Nhưng Phó Bách Diễn lại nhanh chóng nâng lên hai tay, tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà chặt chẽ ôm lấy một bàn tay hắn: “Đừng đi, đừng rời bỏ anh……”

“Nhưng em lại không phải mẹ anh.” Tô Cảnh Nhan bất đắc dĩ mà trả lời.

Nhưng mà cũng có thể thông cảm, một khi sinh bệnh, dù là người trưởng thành cũng sẽ theo bản năng mà nhớ mẹ. Hơn nữa, quan hệ thân tình nhà bọn họ lại đạm bạc như vậy, nói không chừng Phó tổng chưa từng có cơ hội làm nũng với mẹ mình.

Thôi, tình thương của cha như núi, ngẫu nhiên làm mẹ một lần cũng không sao……

Nghĩ đến đây, hắn thầm hạ quyết tâm, nếu Phó Bách Diễn lại gọi hắn là mẹ, hắn liền cố mà ờ một tiếng thử, xem như thoả mãn tâm nguyện nho nhỏ này của Phó tổng vậy.

“Lão bà……”

“Ừ, ở đây.” Tô Cảnh Nhan miệng nhanh hơn não, đáp xong rồi mới phát hiện nam nhân lần này gọi chính là “lão bà”.

Tô Cảnh Nhan:……

“Lão bà anh yêu em……” Nhận được đáp lại, Phó Bách Diễn nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn mà nhếch miệng cười.

Tô Cảnh Nhan: “? Có phải anh đang giả bệnh không đấy?”