Nói đến nơi đây, bí thư Kim đã hiểu: “Vậy ngài chuẩn bị chủ động thế nào ạ?”
“Nếu tôi biết chủ động thế nào, tôi còn cần hỏi cậu sao?” Phó Bách Diễn thở dài một hơi: “Theo đạo lý mà nói thì, kim chủ đẹp trai lắm tiền lại khoan dung hào phóng như tôi đây, tiểu tình nhân hẳn là luyến tiếc lắm……”
Nhưng dạo gần đây, từ sâu trong nội tâm của hắn lại sinh ra một loại cảm giác bất an kỳ lạ, cứ cảm thấy tiểu tình nhân sẽ rời khỏi hắn bất cứ lúc nào vậy.
Mắt thấy sếp nhà mình lâm vào nỗi u buồn không thể tự kềm chế, bí thư Kim tất nhiên cũng sẽ không nhắc nhở hắn rằng, chủ ngữ đã từ “bạn của tôi” biến thành “chính tôi”.
“Sếp, ngài nói đúng, muốn giữ lại một người, dùng tâm so với dùng tiền càng quan trọng hơn.” Bí thư Kim châm chước câu chữ mà trả lời: “Người cũng không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Yêu một người, đầu tiên phải để người đó cảm nhận được ta đối với người đó ——”
“Từ từ! Cậu nói cái gì?” Phó Bách Diễn bỗng như điện giật mà xoay người lại, đại kinh thất sắc: “Cậu cậu cậu, cậu vừa nói cái gì, mau lặp lại lần nữa!”
Bí thư Kim: “Người cũng không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?”
Phó tổng: “Không phải, là câu cuối cùng!”
Bí thư Kim: “Yêu một người, đầu tiên phải để người đó cảm nhận được tình yêu của mình?”
“Yêu một người……” Phó Bách Diễn phảng phất như gặp một cú sốc lớn, gần như lẩm bẩm mà lặp đi lặp lại: “Yêu một người…… chẳng lẽ, chẳng lẽ tôi cũng đã yêu em ấy?”
Ánh mắt bí thư Kim toát ra một chút đồng tình.
Đáng thương cho sếp, trước khi mất trí nhớ đã thật cẩn thận mưu đồ, mất trí nhớ rồi lại một lần nữa yêu cùng một người, nhưng cố tình làm ra chuyện nào chuyện nấy đều thái quá, chưa gì đã phải trở lại trước giải phóng.
Nghĩ đến đây, bí thư Kim lấy ra một phần văn kiện từ túi xách: “Nhưng thưa sếp, ngài có từng nghĩ tới, việc thay đổi mối quan hệ giữa ngài và Tô thiếu có lẽ là sẽ đơn giản hơn so với những gì ngài nghĩ đấy ạ.”
Phó tổng hãy còn đang hoài nghi chính mình, hoài nghi nhân sinh, hoài nghi thế giới: “Bây giờ cậu đừng nói chuyện với tôi!”
Bí thư Kim khựng lại hai giây, vẫn là quyết định ngược gió gây án.
Nhưng đúng lúc này, Tô Cảnh Nhan đang đứng ở cửa nghe lén lại bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện vỗ lên bả vai, làm hắn sợ tới mức nhảy một bước về phía trước.
Cửa phòng bệnh “kẽo kẹt” một tiếng, mở ra.
Bác sĩ Trì không hề có ý xin lỗi mà cười cười: “Xin lỗi nha thầy Tô, tôi không phải cố ý đâu, tôi cũng không nghĩ tới cậu lại đang ở chỗ này nghe lén đó.”
Tô Cảnh Nhan:……
Trong phòng bệnh, Phó tổng tức khắc càng thêm luống cuống, hư trương thanh thế nói: “Em tới lúc nào? Em đã nghe được cái gì rồi?”
Đáng chết, những lời hắn nói sẽ không bị tiểu tình nhân nghe hết không sót một chữ đấy chứ?
“Khụ khụ……” Thầy Tô hắng hắng giọng, không quá quen miệng mà nói dối: “À thì, em cũng mới vừa tới, cái gì cũng không nghe thấy.”
Bác sĩ Trì cười nhạo: “Này cũng tin được?”
Không ngờ, bịt tai trộm chuông Phó tổng thế nhưng thật đúng là tin: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong lại một lần nữa cường điệu: “Mà cho dù cậu có nghe thấy cái gì đi nữa, thì đó cũng là chuyện của bạn tôi thôi.”
Tô Cảnh Nhan: Vô trung sinh hữu……
“Thôi, trở lại chuyện chính. Tôi là tới thông báo cho các cậu, Phó tổng đã có thể xuất viện.” Bác sĩ Trì xem hài đủ rồi nên mở ra lịch bệnh quẹt vài nét bút: “Các hạng kiểm tra đều đã ra kết quả, cậu còn khỏe hơn cả tôi ấy.”
Phó Bách Diễn: “Ồ? Tôi đây đại —— chỗ bị phỏng của tôi thì sao?”
“Không có vấn đề gì lớn.” Trì bác sĩ chậm rì rì nói: “Sau khi trở về nhớ thoa thuốc đúng giờ, đừng để dính nước, kỵ ăn hải sản, kỵ ăn cay độc dầu mỡ. Nếu phát hiện có trở ngại khi cương cứng thì nhớ quay lại chữa trị.”
“Cậu mới trở ngại cương cứng!” Phó tổng nhất thời liền nổi giận: “Tôi đây rất tốt! Không cần cậu lo!”
Tối hôm qua hắn còn đứng dậy cúi chào với tiểu tình nhân đấy, mới không có trở ngại cái quỷ gì!
“À đúng rồi, trong khoảng thời gian này đừng có làm hoạt động cọ xát.” Bác sĩ Trì đứng đứng đắn đắn mà bổ sung: “Quần lót cũng nên mặc rộng một chút, có thể không mặc thì cũng đừng mặc.”
“Cậu nói cái gì?” Ánh mắt sắc như kiếm vèo một cái lướt qua: “Không thể cọ xát thì tôi làm sao ——”
“A~ biết rồi biết rồi!” Tô Cảnh Nhan kịp thời lên tiếng, cắt ngang những lời không thể miêu tả kế tiếp của Phó tổng: “Bác sĩ Trì vất vả, lần sau có cơ hội nhất định sẽ mời bác sĩ Trì ăn cơm!”
Bác sĩ Trì: “Tại sao lại phải lần sau? Bây giờ tôi cũng rất có thời gian.”
“Bác sĩ Trì, dạo gần đây cơ thể của tôi hay bị một chút bệnh vặt, có thể phiền ngài giúp tôi kiểm tra một chút chứ?” Bí thư Kim tiến lên một bước, ngữ khí lễ phép mà không thiếu vẻ sầu lo.
Bác sĩ Trì: “…… Được, cậu đi theo tôi.”
Vì thế, ngắn ngủn vài giây sau, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại thầy Tô và Phó tổng tài hai mặt nhìn nhau.
“À ừ ——”
“Lúc nãy em ——”
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, trong không khí bỗng nhiên tràn ngập cảm xúc xấu hổ.
“Anh nói trước!”
“Em nói trước!”
Lại là trăm miệng một lời, phu phu hai người thực sự là cực kỳ ăn ý.
“Thôi.” Tô Cảnh Nhan không nhịn được mà nở nụ cười: “Muốn nói cái gì, vẫn là về nhà rồi nói sau.”
“Ừ.” Phó Bách Diễn nặng nề lên tiếng, trong ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu không che giấu được: “Về nhà lại nói.”
Biệt thự Phó gia.
Phó Mỹ Hi lại nằm ở trên sô pha gặm táo, đối với chuyện anh trai mình nằm viện đều không hay biết gì, cho nên vừa nhìn thấy tư thế đi đường của hắn, lập tức lớn tiếng cười nhạo: “Anh hai, anh đi đường nhìn giống con cua quá!”
“Câm miệng.” Phó Bách Diễn hung tợn mà trừng mắt nhìn đứa em gái xấu xa của mình: “Em có tin anh đem em luộc thành con cua hay không?”
“Oa~ tàn bạo dễ sợ!” Phó Mỹ Hi khoa trương mà kêu lên: “Anh dâu, nếu anh hai mà luộc em, vậy thì anh sẽ không còn một cô em chồng đáng yêu như vầy nữa rồi!”
Tô Cảnh Nhan giữ chặt Phó tổng đang muốn sử dụng bạo lực: “Thôi thôi, anh đi lên nghỉ ngơi trước đi.”
“Hừ!” Phó Bách Diễn hừ thật mạnh một tiếng, chỉ vào em gái mình cảnh cáo nói: “Ba ngày lại ba ngày, em mà còn không biết thức thời, anh liền gọi điện thoại cho ba bảo ông ấy lãnh em về nhà đấy.”
Phó Mỹ Hi lập tức an tĩnh lại, đoan chính thục nữ mà ngồi, tựa như mỹ nhân trong tranh sơn dầu vậy.
Chờ con cua bự vừa phẫn nộ vừa thật cẩn thận bước lên trên lầu, Tô Cảnh Nhan mới lại gần ghế sô pha, tốt tính mà báo trước: “Hai ngày này chớ chọc anh của em, hiện tại hắn khó chịu lắm.”
“Ảnh làm sao vậy?” Gương mặt Phó Mỹ Hi lập tức trở nên nghiêm túc hẳn: “Xảy ra chuyện gì sao? Tối hôm qua, hai anh cả đêm không về, em còn tưởng là hai người đi ra ngoài hưởng thụ thế giới riêng chứ.”
“Uhm……” Tô Cảnh Nhan do dự hai giây, cúi người ở bên tai cô em chồng lặng lẽ nói một câu.
Phó Mỹ Hi ngẩn người, biểu tình trên gương mặt dần dần trở nên xuất sắc ngoạn mục: “Anh của em sao lại có thể, đáng thương như vậy phụt —— ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Tô Cảnh Nhan: “? Cũng không cần cười lớn tiếng như vậy đâu.”
Phó Mỹ Hi: “Không phải ha ha ha ha…… Em đây là, đây là bi thương, tiếng cười ha ha ha ha ha ha ha ha……”
Tô Cảnh Nhan: “? Buồn quá hóa vui?”
“Đúng đúng đúng……” Phó Mỹ Hi cười đến sắp tắt thở, còn không quên giơ ngón tay cái lên tán thưởng anh dâu: “Vẫn là anh dâu có văn hóa ha ha ha ha ha ha ha ha……”
“Phó Mỹ Hi!” Lúc này, từ trên lầu truyền xuống một tiếng rống giận không ngừng vang vọng trong biệt thự: “Em là con ngỗng bị nắm cổ đấy à? Ồn muốn chết!”
Phó Mỹ Hi giơ tay bưng kín miệng.
Trên lầu tiếp tục quát: “Tô Cảnh Nhan, em đi lên đây cho anh!”
“Chậc……” Tô Cảnh Nhan liên tục lắc đầu, cặp anh em này, một người là con cua một người là con ngỗng, đúng là chả có ai bình thường hết.
Trước khi đi, Tô Cảnh Nhan nhớ tới một chuyện: “Mỹ Hi, em chuẩn bị chút đi, qua hai ngày nữa anh và anh của em sẽ về nhà cũ một chuyến.”
“Thiệt hay giả?” Phó Mỹ Hi kinh ngạc nói: “Là anh em nói muốn về sao?”
“Không phải, là anh muốn về.” Tô Cảnh Nhan suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó em cũng theo tụi anh về thôi.”
Phó Mỹ Hi: “Không! Em không về!”
“Ha hả, chuyện này thì không theo em được.” Tô Cảnh Nhan cười giả lả một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bước lên lầu.
Buổi tối tắm rửa xong, lại tới phân đoạn thoa thuốc mà ai cũng thích nghe ngóng.
Nhưng trước lạ sau quen, Phó tổng nghiễm nhiên đã rút đi dáng vẻ thẹn thùng như tiểu tức phụ của tối hôm qua, tự nhiên mà xoạc chân ngồi trên giường.
Thầy Tô thầm kêu một tiếng đáng tiếc, còn tưởng rằng lại có thể nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xít của Phó tổng chứ.
“Ngây người làm gì?” Phó Bách Diễn dùng ánh mắt ý bảo hắn: “Mau tới thoa thuốc.”. Tiên Hiệp Hay
Tô Cảnh Nhan đành phải bò lên giường theo, dùng thủ pháp tương tự như tối qua mà giúp tiểu huynh đệ thoa thuốc.
Kết quả vài giây sau, thứ đồ kia trong lòng bàn tay lại……
Tô Cảnh Nhan:???
“Đang thoa thuốc mà anh làm gì vậy?”
“Em xem, anh đã bảo Trì Soái cứ nói bậy bạ mà!” Phó tổng kích động đến thanh âm cũng mang theo nhịp điệu: “Em đừng lo lắng! Nó có sức sống lắm!”
Tô Cảnh Nhan: “…… Anh không đau đúng không?”
Phó Bách Diễn thuận miệng tiếp lời, hít hà một hơi: “Tê đau…… em hôn hôn nó, hôn rồi nó liền không đau.”
Vì thế, Tô Cảnh Nhan liền quỳ gối trước người hắn, lộ ra một nụ cười điềm mỹ mê hoặc.
Phó tổng lập tức bị mê đến quên mất đường về, duỗi tay liền muốn kéo người vào lòng mình.
Nhưng mà, Tô Cảnh Nhan lại cho hắn xem ống thuốc mỡ đang cầm trong tay, giây tiếp theo, hai tay nắm lấy hai đầu ống thuốc, răng rắc bẻ làm đôi.
Phó tổng nháy mắt cảm giác háng đau, động tác nhanh chóng nhấc chăn lên che lại chính mình.
Thầy Tô giữ vững nụ cười: “Ngủ chưa?”
“Ngủ ngủ ngủ!” Phó tổng gật đầu như đảo tỏi, sợ tiểu tình nhân không hài lòng một cái, cũng đem tiểu huynh đệ của hắn bẻ đôi.
Sáng hôm sau, lúc Phó Bách Diễn tỉnh lại, phát hiện trong lòng ngực lại là vắng vẻ.
Hắn không cao hứng mà nhíu mày, trước mắt lại tự động hiện ra từng ánh mắt từng nụ cười của tiểu tình nhân, giữa mày lại lập tức giãn ra.
Rửa mặt thay quần áo, tới công ty đi làm. Bận rộn cả một buổi sáng, thẳng đến giờ cơm trưa Phó tổng mới có thể tùng một hơi.
“Bí thư Kim, chuyện căn nhà đã xong chưa?” Phó Bách Diễn ngồi ở trên ghế xoay, đầu ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Bí thư Kim: “Ngài là nói căn nhà chuẩn bị cho Tô thiếu sao ạ?”
“Không thì sao?” Phó tổng liếc mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ tôi có bảo cậu mua nhà cho người khác à?”
“Không có, thưa sếp.” Bí thư Kim dứt khoát lưu loát trả lời: “Tạm thời đã chọn được hai căn, một căn là đại bình tầng chung cư, một bộ là biệt thự tư nhân, đều cách A đại rất gần, lát nữa tôi sẽ chuyển ảnh chụp và video sang cho ngài.”
“Uhm.” Phó Bách Diễn gõ gõ mặt bàn: “Sẵn tiện chuẩn bị thêm một chiếc xe, giá cả không cần quá đắt, cũng không cần quá rẻ. Bề ngoài phải xinh đẹp, còn phải là màu trắng, em ấy rất hợp với màu trắng.”
Nói nói, bên môi lại không tự giác lộ ra ý cười.
“Không cần quá đắt cũng không cần quá rẻ”, đây là giới hạn giá cả cực kỳ trừu tượng, nhưng bí thư Kim vẫn mặt không đổi sắc mà đồng ý: “Vâng, Phó tổng.”
“Haiz……” Trong nháy mắt, Phó tổng lại bắt đầu thở ngắn than dài: “Nhà và xe đều chuẩn bị tốt, em ấy còn thích thứ gì nữa đây?”
Hắn bỗng nhiên phát hiện, chính mình hoàn toàn không biết gì về sở thích của tiểu tình nhân, thế này thì làm sao mà gãi đúng chỗ ngứa được?
Nam nhân khi yêu đương —— à không, hẳn là nam nhân khi chìm đắm trong tình yêu, đều sẽ trở nên đa sầu đa cảm.
Bí thư Kim yên lặng rút ra một xấp văn kiện từ trong folder: “Phó tổng, ngài có thể xem qua bản báo cáo điều tra này trước.”
Xem xong rồi, biệt thự và đại bình tầng cũng không cần nữa.
Phó Bách Diễn hồi thần lại: “Báo cáo điều tra cái gì?”
Bí thư Kim: “Báo cáo điều tra về Tô thiếu.”
“Ai bảo cậu làm cái này?” Sắc mặt Phó Bách Diễn bỗng chốc trầm xuống: “Ai bảo cậu đi điều tra em ấy?”
Dưới lửa giận của sếp, bí thư Kim xin lỗi: “Thật xin lỗi, thưa sếp, là tôi tự chủ trương.”
Sắc mặt Phó Bách Diễn âm tình bất định, ánh mắt dừng trên phần văn kiện không dày không mỏng kia, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hai tiểu nhân mọc cánh.
Tiểu nhân màu trắng: Ngươi có vấn đề gì trực tiếp hỏi Tô Cảnh Nhan không được sao, tại sao phải làm loại điều tra sau lưng này?
Tiểu nhân màu đen: Chỉ là một phần điều tra báo cáo mà thôi, công ty không phải thường xuyên làm điều tra sao? Không cần phải chuyện bé xé ra to đi?
Tiểu nhân màu trắng: Nếu chuyện này bị Tô Cảnh Nhan biết được, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ cảm thấy ngươi không tín nhiệm hắn, hắn sẽ chạy trốn càng nhanh!
Tiểu nhân màu đen: Chuyện này trời biết đất biết, ngươi biết bí thư Kim biết, hắn căn bản là sẽ không biết a!
“Lăn lăn lăn!” Phó Bách Diễn đột nhiên phất phất tay, xua tan hai tiểu nhân đang cãi nhau ở trong đầu.
Bí thư Kim: Sếp đây là bị…… thất tâm phong?
Hắn duy trì tư thế đưa lên văn kiện, ngoài miệng lại cố ý bảo: “Nếu sếp thật sự không muốn xem thì tôi sẽ tiêu hủy nó.”
“Ấy, khoan đã!” Phó tổng vội vàng vươn tay: “Cậu cứ đưa cho tôi, tôi muốn tự tay tiêu hủy thì mới yên tâm!”
Bí thư Kim: “Vâng.”
Nhìn thấu nhưng không nói ra, chính là tư chất của một vị bí thư.
“Cậu có thể đi ra ngoài.” Phó Bách Diễn bắt được văn kiện rồi, lập tức đè nó ở dưới mấy tập văn kiện khác, làm bộ như không nhìn thấy nó.
Mãi đến khi sắp tan tầm, hắn mới rút ra bản báo cáo điều tra bị biếm vào lãnh cung lúc nãy.
“Xem một chút, chỉ xem một chút thôi.” Phó tổng tự mình khuyên nhủ: “Bí thư Kim sửa soạn văn kiện cũng rất không dễ dàng, phải tôn trọng thành quả lao động của công nhân, xem một chút rồi mình sẽ lập tức tiêu hủy liền.”
Hơn nữa, chẳng phải hắn đang rầu không biết về sở thích của tiểu tình nhân sao? Nội dung của chỗ báo cáo điều tra này nhất định là rất chi tiết!
Làm đủ chuẩn bị tâm lý, Phó tổng rốt cuộc mở ra bản báo cáo điều tra.
Trang đầu tiên là phần sơ yếu lý lịch bình thường, Phó Bách Diễn bắt đầu rà quét từ trên xuống dưới.
Nhưng giây tiếp theo, mắt hắn trợn to, gương mặt đột nhiên hiện ra biểu tình không dám tin tưởng.
Ba phút sau, bí thư Kim gõ vang cửa văn phòng tổng tài.
“Phó tổng, ngài tìm tôi?”
Phó Bách Diễn ngồi ở trước bàn làm việc, khuỷu tay chống lên mặt bàn, hai tay đỡ trán, tư thế của trầm tư giả này hoàn toàn che khuất đi biểu tình trên gương mặt hắn.
Bí thư Kim khựng lại bước chân.
Phản ứng này của sếp, sao lại không giống như trong tưởng tượng của hắn?
“Bí thư Kim.” Trầm tư giả Phó tổng thấp giọng mở miệng hỏi: “Có phải cậu đã sớm biết?”
Bí thư Kim trong lòng khẽ giật: “Phó tổng, tôi ——”
“Chỉ có tôi là chẳng hay biết gì, có đúng không?” Phó Bách Diễn đột nhiên ngẩng mặt lên, gương mặt anh tuấn tràn đầy bi thương: “Cho nên mấy người vẫn luôn nhìn tôi làm trò hề hay sao?”
Bí thư Kim chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của sếp nhà mình, lập tức cúi đầu: “Thực xin lỗi, thưa sếp, tôi có thể giải thích.”
“Cậu không cần giải thích.” Phó Bách Diễn chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói đầy gian nan: “Cậu chỉ cần biết rằng, cho dù em ấy đã kết hôn, cho dù tôi là kẻ chen chân vào hôn nhân của người khác, nhưng tôi vẫn sẽ không từ bỏ em ấy.”
Bí thư Kim:???
“Cậu nói đúng, tôi thừa nhận, tôi yêu em ấy.” Phó tổng cười khổ một tiếng, trong giọng nói cất giấu vẻ chua xót và đau đớn khó nói nên lời: “Cho dù em ấy là kẻ lừa gạt dối trá đi chăng nữa.”
Cho dù người mà hắn yêu đang trồng một mảnh thảo nguyên xanh tươi mượt mà ở trên đầu hắn.