Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 11: Bồi bổ cơ thể




Ngày Phó Bách Diễn chính thức ngỏ lời cầu hôn, tính ra cũng là lần thứ tư hai người gặp mặt.

Bữa tối hôm đó, bọn họ hẹn gặp nhau ở một nhà hàng kiểu Pháp lãng mạn.

Khi sắp kết thúc bữa tối, Phó tiên sinh bỗng nhiên như biến ảo thuật mà lấy ra một hộp trang sức nhỏ bằng nhung xanh từ túi áo tây trang.

Tô Cảnh Nhan nhàn nhạt nhìn lướt qua, cho rằng Phó tiên sinh là muốn tặng quà gì đấy cho mình, kết quả vừa mở hộp, một chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu tỏa sáng lấp lánh suýt thì lóe mù đôi mắt hắn.

“Tôi biết chuyện này rất mạo muội, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” Vẻ mặt Phó tiên sinh vẫn trầm ổn bình tĩnh trước sau như một, chỉ có giọng nói để lộ vẻ căng thẳng không dễ phát hiện: “Thầy Tô, xin hỏi em nguyện ý cùng tôi kết hôn chứ?”

Tô Cảnh Nhan gian nan mà nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Ngại quá, Phó tiên sinh, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt ——”

“Tôi biết là có chút vội, em nhất thời khó có thể tiếp thu cũng là bình thường.” Phó tiên sinh lần đầu tiên sốt ruột mà cắt ngang lời hắn, đôi mắt không chớp mà nhìn hắn chằm chằm: “Nhưng qua khoảng thời gian gặp mặt này, tôi cho rằng, hai chúng ta đều cảm thấy đối phương là đối tượng thích hợp kết hôn nhất.”

Tô Cảnh Nhan trầm mặc mà buông bộ đồ ăn trong tay, dùng khăn lông ướt cẩn thận lau chùi ngón tay.

Lại nói tiếp, người mà hắn vốn phải xem mắt ngay từ đầu, hẳn là tam tiểu thư Phó gia, Phó Mỹ Hi.

Rất nhiều năm trước, nội bộ tập đoàn Thịnh Tinh gặp khủng hoảng nghiêm trọng, người điều hành tập đoàn lúc đó là Phó Lâm Kiệt cả ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng đúng lúc này, Phó phu nhân lại có thai.

Một lần nọ, Phó phu nhân ở trung tâm mua sắm không cẩn thận bị động thai khí, một vị thai phụ đi ngang qua thấy thế liền giúp đỡ mang người đến bệnh viện.

Hai vị chuẩn ba ba cùng nhau đuổi tới bệnh viện, lại phát hiện đối phương thế nhưng là bạn học cũ.

Kể từ đó, người hai nhà trở nên thân thiết. Hai vị thai phụ chiếu cố lẫn nhau, cùng nhau làm bạn, giáo sư Tô Bác Viễn càng là ra tiền ra lực, trợ giúp Phó Lâm Kiệt vượt qua khủng hoảng nghiêm trọng lần đó.

Từ nay về sau, tập đoàn Thịnh Tinh vẫn luôn phát triển không ngừng, càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi trở thành xí nghiệp đầu rồng mạnh nhất thành phố A.

Sau đó không lâu, phu nhân hai nhà sinh con tại cùng một bệnh viện, một người sinh con trai, một người sinh con gái, vì thế hai nhà lập tức ước định, cho hai đứa nhỏ đính ước từ bé.

Mãi cho đến năm trước, giáo sư Tô Bác Viễn bất hạnh mắc bệnh ung thư, tự thấy bản thân không còn nhiều thời gian nữa, và điều mà ông không yên tâm nhất trong lòng chính là đứa con trai độc nhất Tô Cảnh Nhan.

Tuy Tô Cảnh Nhan từ nhỏ đã thông minh tự lập, hiện tại cũng kế thừa y bát của ông mà trở thành nhà giáo, nhưng một nam thanh niên bình thường hơn hai mươi tuổi lại chưa từng trải qua một lần yêu đương nào, càng miễn bàn chuyện kết hôn sinh con.

Đương lúc hết sức hấp hối trên giường bệnh, Tô Bác Viễn bỗng nhớ tới lời ước định với bạn học cũ nhiều năm về trước, vì thế ông ngỏ lời muốn cho hai bọn trẻ gặp mặt một lần.

Nếu có thể nhìn thấy con trai lập gia đình trước khi mất, ông cũng xem như đã hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng.

Nhưng không khéo chính là, lúc này Phó gia tam tiểu thư đã có người mình thích, ở nhà đòi chết đòi sống, ồn ào bảo không muốn xem mắt.

Đối với chuyện đính ước từ bé này, Tô Cảnh Nhan vốn dĩ cảm thấy thực xấu hổ, dứt khoát tới cửa cùng Phó gia thẳng thắn thành khẩn, rằng thật ra hắn thích chính là đồng tính.

Ai ngờ, người nhà họ Phó không những không thất vọng, thế nhưng còn đẩy Phó nhị thiếu ra cùng hắn xem mắt, cũng chính là đương nhiệm chưởng môn nhân của tập đoàn Thịnh Tinh, Phó Bách Diễn; bảo rằng Phó nhị thiếu vừa lúc cũng thích đồng tính, xem ra quan hệ thông gia của hai nhà là trời cao chú định.

“Phó gia hy vọng tôi có thể nhanh chóng hồi tâm kết hôn, mà em cũng yêu cầu một cuộc hôn nhân ổn định có bảo đảm, để bác trai ra đi được yên tâm hơn.” Giọng nói của Phó Bách Diễn bình tĩnh nhưng thể đang phân tích dự án thu mua: “Sau khi kết hôn, tất cả sẽ theo như em mong muốn, tôi cũng sẽ không ép buộc em làm bất cứ điều gì mà em không thích.”

***

“Ô…… Lúc trước đã nói không ép buộc em, em làm điều mà em không thích……” Tô Cảnh Nhan bị bắt dựa vào bàn làm việc rắn chắc, nước mắt trong suốt treo trên hàng mi, cắn môi dưới a a ô ô mà mắng: “Lừa, kẻ lừa đảo ô ô……”

“Vừa rồi không phải rất biết nói sao, ân?” Phía sau, Phó tổng lộ ra nụ cười tàn nhẫn lại huyết tinh: “Nói tiếng Anh.”

Tô Cảnh Nhan: “Get out…”

Phó tổng giận: “Còn dám tranh luận?”

Nửa giờ sau ——

Tô Cảnh Nhan oa ở trên sô pha sửa sang lại quần áo, cảm thấy phần bên trong đùi vẫn còn nóng rát đau.

“Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú……” Thầy Tô ủy ủy khuất khuất mà lầm bầm: “Mối thù hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ báo……”

“Cậu nói cái gì?” Phát tiết xong, Phó tổng mặt mày thần thanh khí sảng ngồi ở trước bàn làm việc, thong thả ung dung thắt cà vạt, ánh mắt lười biếng như dã thú đã lửng dạ.

Tô Cảnh Nhan không để ý tới hắn.

“Mặc đồ xong rồi thì tới đây dọn dẹp lại mặt bàn.” Phó Bách Diễn khẽ híp mắt: “Cậu nhìn xem, trên bàn đều là cậu d*m ——”

Tô Cảnh Nhan lập tức cãi lại: “Nói bậy, trên đó rõ ràng là hậu thế của Phó tổng ngài. Phó tổng ngài có muốn tự tay nhặt lấy để tránh long chủng của ngài lưu lạc nhân gian không?”

Phó Bách Diễn ánh mắt lập tức lại hung lên: “Nếu cậu sinh cho tôi——”

Âm cuối đột nhiên im bặt, Tô Cảnh Nhan lại không tự giác nhíu mày.

Mặc dù khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tận ngày nay, nhưng cũng không tiên tiến đến mức có thể giúp đàn ông sinh con, người thích đồng tính, lựa chọn cùng đồng tính kết hôn, chính là cam chịu từ bỏ ước muốn sinh sôi nẩy nở cùng với cái gọi là nối dõi tông đường.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao trước đây Trình nữ sĩ phản đối hắn và Phó tiên sinh kết hôn.

“Em không sinh, thì thế nào?” Sắc mặt và giọng nói của hắn đều trở nên lạnh lùng: “Anh muốn đi tìm người có thể sinh sao?”

Giờ khắc này, trong lòng Phó Bách Diễn bỗng dâng lên cảm giác khủng hoảng khó có thể miêu tả.

Loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này như toát ra từ trong xương cốt, thậm chí làm hắn tâm hoảng ý loạn đến nói không lựa lời: “Em không sinh anh sinh, được không?”

Lời vừa dứt, hai người đều sửng sốt.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Một trận tiếng cười kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vang vọng cả văn phòng, ngay cả bí thư Kim ở bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa cũng phải dừng động tác.

“Ý tôi là tôi để cho người khác sinh!” Phó tổng thẹn quá thành giận, vội vàng vớt vát: “Nam nhân, cậu không có tư cách sinh con cho tôi!”

Tô Cảnh Nhan cười đến thở hổn hển: “Được thôi ha ha ha…… Em không, không có tư cách ha ha ha……”

Phó tổng giận: “Nam nhân, lập tức dừng lại tiếng cười của cậu, nếu không tôi sẽ làm cậu khóc lóc cầu tôi dừng lại đấy!”

Tô Cảnh Nhan: “Em không cười ha ha ha ha……”

Cứu mạng, Phó tiên sinh mất trí nhớ thật là quá đáng yêu! Nếu như Phó tiên sinh thật có thể sinh, mặc kệ sinh ra cái gì, hắn cũng sẽ rất thích.

Buổi tối 7 giờ, Phó tổng với hành trình bận rộn, rốt cuộc tạm thời hạ màn.

Hôm qua, thầy Tô bị lăn lộn suốt một đêm, hôm nay lại tiếp tục bôn ba làm lụng vất vả, hiện tại đã mệt mỏi mà nằm trên sô pha ngủ rồi.

Phó Bách Diễn đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi đến trước sô pha, rũ mắt nhìn chăm chú gương mặt chim hoàng yến lúc ngủ.

Hôm nay, hắn là cố ý mang người đến công ty, muốn nhìn xem vật nhỏ có phản ứng dị thường nào hay không, nhưng tính đến hiện tại thì vẫn khá là thông minh.

Gương mặt thoạt nhìn rất tự nhiên, mỗi một chỗ đều rất hợp ý, vừa lúc trưởng thành dáng vẻ mà hắn thích nhất.

Trên thế giới này, thật sự sẽ có hai người giống nhau đến vậy sao? Hay bọn họ là…… anh em ruột thất lạc nhiều năm?

Phó tổng hổ khu chấn động.

Bất quá…… trong trí nhớ của hắn, người kia tựa như một đóa hoa lạnh lùng, mỹ lệ lại cao quý, nó nở rộ trong những năm tháng đen tối nhất đời hắn, mà hắn chỉ có thể nhìn ngắm từ phía xa, ngay cả tới gần đều cảm thấy là khinh nhờn.

Nào giống chim hoàng yến trước mặt này, miệng lưỡi sắc bén, một chút thiệt thòi cũng không chịu, đùa nóng nảy thậm chí còn há mồm cắn hắn, chẳng có chút tự giác của một chim hoàng yến cả.

“Rốt cuộc thì, cậu vì cái gì mà đến bên cạnh tôi?” Phó Bách Diễn như nhập ma mà cúi người, lòng bàn tay chậm chạp đến gần gương mặt trắng nõn tinh tế.

Là địch nhân phái tới để phá hủy ý chí của hắn, hay chỉ là thật sự trùng hợp?

“Phó tiên sinh?” Hàng mi tựa lông vũ hơi hơi rung động, đôi mắt sáng như sao trời chậm rãi mở ra.

Trong nháy mắt đó, Phó Bách Diễn tim đập sậu đình, gần như bị cặp mắt đào hoa đưa tình kia cuốn lấy.

Tô Cảnh Nhan hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, môi đỏ hé mở: “Em đói bụng.”

Biểu tình trên gương mặt Phó tổng như cứng đờ trong nháy mắt.

“Vẻ mặt này là thế nào, anh đang chờ mong cái gì sao, Phó tổng?” Tô Cảnh Nhan cong cong đôi mắt: “Chẳng lẽ là……”

“Câm mồm.” Phó tổng ‘vèo’ đứng thẳng người dậy: “Đi ăn cơm!”

Dưới sự yêu cầu của Tô thiếu, bí thư Kim làm lơ ánh mắt ám chỉ của ông chủ nhà mình, nhanh chóng đặt chỗ ở một nhà hàng Trung Quốc gần đây.

Dù sao cũng sẽ có ngày ông chủ khôi phục lại ký ức, đến lúc đó hắn nhất định sẽ cảm thấy hối hận vì hành động hôm nay. Làm một vị bí thư ưu tú, hắn có nghĩa vụ trợ giúp lão bản giảm bớt số lần hối hận.

Tại lầu hai của nhà hàng, trên chỗ ngồi trước cửa sổ sát đất, một cặp soái ca tuấn tú, khí chất xuất chúng phá lệ bắt mắt.

Nước canh ấm áp xuống bụng, Tô Cảnh Nhan khôi phục lại chút nguyên khí.

Hắn hiền huệ mà gắp một đũa thịt bồ câu non đặt vào chén của Phó tổng: “Phó tổng ăn nhiều một chút, bồi bổ cơ thể.”

Phó tổng mẫn cảm mà nâng mí mắt: “Bổ cái gì?”

Tô Cảnh Nhan chớp chớp mắt, nhanh chóng duỗi đôi đũa qua: “Thôi, người cần bồi bổ là em mới đúng.”

Phó tổng tay mắt lanh lẹ mà dùng đũa kẹp lấy đũa của hắn, một cái tay khác che lại miệng chén, như đứa trẻ bảo vệ đồ ăn của mình: “Cho tôi thì chính là của tôi.”

Chim hoàng yến thật đáng giận, lần đầu tiên chủ động gắp thức ăn cho kim chủ, nào có đạo lý muốn đòi lại?

“Được, thưởng cho anh.” Tô Cảnh Nhan thu đũa lại.

Phó Bách Diễn vẻ mặt ‘này mới đúng’, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.

Nhưng chưa đợi hắn nghĩ ra, một giọng nói chín cong mười tám quẹo như tiếng sấm nổ bên tai hắn: “Thật là khéo nha Bách Diễn ca ca ~ anh cũng ở chỗ này ăn cơm nha ~”

Tô Cảnh Nhan:???

Đây là ai, trình độ làm ra vẻ này dù có là Lâm Bảo Bối cũng phải giáp mặt gọi một tiếng sư phụ ấy.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cậu trai trẻ đeo kính râm, dáng người mảnh khảnh đang nhào thẳng về phía Phó Bách Diễn.

Phó tổng giữa mày nhảy dựng: “Đứng lại!”

Cậu trai trẻ lập tức dừng chân, tháo xuống kính râm, lộ ra gương mặt tinh xảo diễm lệ: “Bách Diễn ca ca, đã lâu không gặp ~ ca ca không phải là không nhớ em đấy chứ ~”

Phó Bách Diễn: “Cậu cứ đứng đó, đừng cử động.”

“A ~ tại sao chứ ~” Cậu trai đầy mặt không tình nguyện, ánh mắt chuyển sang Tô Cảnh Nhan, lập tức trợn tròn mắt: “Bách Diễn ca ca ~ anh ta lại là ai?”

Tô Cảnh Nhan phảng phất như nhìn thấy một hàng cuộn sóng tuyến ở trên đầu đối phương, nhịn không được mà thầm đặt cho người nọ một cái biệt danh —tiểu cuộn sóng tuyến tinh biết đi.

Hắn buông đũa trong tay, hơi ngả người lên lưng ghế, bắt đầu biểu diễn: “Tôi là tân hoan của Phó tổng đấy.”