Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 88: Phiên ngoại : Tiểu pet moe thích tạc mao




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khu chung cư nơi Cố tổng ở, có một phòng khám nhân ái nho nhỏ.

Trong phòng khám nho nhỏ có một vị bác sĩ về hưu đang xem bệnh và một vị bác sĩ trẻ stundere!

Tiểu bác sĩ tên Long Tại Uyên, tên vừa nghe đã thấy phi thường phi thường bá khí, đặt trong một bộ tiểu thuyết nào nhất định sẽ làm nam chính lãnh khốc cuồng vọng. Nhưng sự thật lúc nào cũng rất nghiệt ngã rằng, trời phú cho cậu một gương mặt cute phô mai que như em bé! Cho nên mặc kệ cậu có làm ra vẻ mặt vô tình lãnh khốc cỡ nào, đều giống như đang tấu hài!

Bởi vậy cho nên, từ các bà các cô cho đến mấy em gái nhỏ nhỏ trong khu chung cư đều rất yêu thích tiểu bác sĩ Long, thỉnh thoảng sẽ đến tặng vài món nho nhỏ, như là hoa quả nhập khẩu, hải sâm tổ yến, hải sản tươi sống,… đều đặc biệt đắt đỏ! Khu này phần lớn toàn là dân có tiền, thuốc bổ chất trong nhà ăn không hết, không bằng tặng cho bác sĩ Long tốt bụng đáng yêu.

vì ngày ngày đều tẩm bổ, tiểu bác sĩ Long làn da ngày càng mịn màng, trơn trượt có thể véo ra nước!

Cuộc sống như vậy cũng không tệ a…

Tiểu bác sĩ rất hài lòng, rót một chén A Giao ích mẫu hôm qua dì Trương mới tặng, lưu thông khí huyết! Mùa đông, sau giờ trưa thường khá nhàn rỗi, bác sĩ Long ngồi sau tủ thuốc, ôm ly thích ý hừ hừ, như mèo con lười biếng.

Trong lúc mơ màng ngủ, cửa kính đột ngột bị đẩy ra, một cỗ gió lạnh cuốn theo tuyết rơi thổi vào, ấm áp trong phòng nháy mắt biến mất, bác sĩ Long lạnh run người, lập tức thanh tỉnh. Nếu không phải kịp thời nhớ lại mình còn trong giờ làm việc, chắc cậu đã chửi thề cmnr!

Ngày thường trước mặt các bà các cô cậu đều là hình tượng ngoan ngoãn nho nhã, nhưng thật ra nội tâm cực kỳ cực kỳ tạc mao cuồng dã! Nhất là lúc thiếu ngủ, bị bắt rời giường sẽ vô cùng khủng bố!

“Có bông băng với cồn sát khuẩn không?” Bùi Trạch nhíu mày hỏi, trong lòng bàn tay có chút trầy xước, trên quần áo cũng có chút bụi bẩn, hiển nhiên là mới bị ngã sấp.

“Nhanh ngồi xuống” Đợi ba ngày mới được một bệnh nhân, tiểu bác sĩ Long tinh thần phấn chấn, cực kỳ coi trọng, đặt một cái ghế trước mặt anh, sau đó quay đầu lấy trong tủ ra một đống chai lọ này nọ, còn đem ra một cái khay bông băng to bự.

Bùi Trạch:…

“Tôi sẽ giúp anh xử lý miệng vết thương trên tay.” Tiểu bác sĩ ngồi trên cái ghế ở đối diện, vừa dùng bông y tế giúp anh xử lý sạch sẽ, vừa thuận miệng hỏi “Anh không phải người dân ở đây à? Trước đây chưa từng nhìn thấy anh.”

“Ừ.” Bùi Trạch cảm thấy mình rất xui xẻo, Vốn là định đến Cố gia cùng mấy người bạn cũ hội tụ, ai ngờ vừa ra khỏi xe thì bị trượt một cái, té vào bồn hoa ven đường, chật vật vô cùng!

“Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ, thật quá sơ ý!” Tiểu bác sĩ Long nghiêm túc “Người trẻ tuổi ngày nay, ra đường không nghe nhạc thì chơi điện thoại, không té ngã mới là lạ.” Những lời này là cậu nghe được từ miệng lão bác sĩ, cảm thấy lời nói thấm thía cao thâm, nên thỉnh thoảng lấy ra dùng một chút!

Bùi Trạch nghe vậy bật cười, sau đó trêu chọc “Xin hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”



Nghi ngờ cái gì chứ!

Tiểu bác sĩ bắt đầu ngạo kiều lấy ra một miếng bông băng lớn, bẹp một phát đập vào lòng bàn tay anh!

“A…….” Bùi Trạch đau đến hít một ngụm khí lạnh, ra tay cũng qua nặng đi! Rõ ràng là muốn trả thù!

“Được rồi, trong vòng ba ngày không được đụng nước.” Tiểu bác sĩ Long quấn tay anh thành cái bánh chưng, cột dây treo lên cổ.

Bùi Trạch mặt đầy hắc tuyến, anh thật sự chỉ bị trầy da thôi mà.

“Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Tôi còn phải lái xe.” Bùi Trạch dở khóc dở cười.

“Một chút cũng không làm quá! Coi nhẹ thân thể là phạm tội! Tôi là bác sĩ đương nhiên phải chịu trách nhiệm sức khoẻ của anh.” Ngữ khí tiểu bác sĩ Long lãnh khốc, vừa chăm chú viết đơn thuốc, vừa thao thao bất tuyệt nói “Bởi vì anh không phải dân ở đây, không thể hưởng 10% ưu đãi, chi phí khám chữa bệnh cộng tiền thuốc là 10 ngàn nữa, thu anh 12 ngàn.”

Bùi Trạch vừa cười vừa lấy túi tiền ra, đưa cho cậu một cái thẻ vàng siêu cấp sang chảnh.

“Chúng tôi chỉ nhận tiền mặt.” Tiểu bác sĩ Long cự tuyệt, không có POS(*) gì đó…Thiệt mất mặt…

Bùi Trạch nhướng mày, nhét thẻ lại trong túi, sau đó lấy ra một tờ 100 ngàn màu hồng tươi đẹp.

Nhưng mà phòng khám đã ba ngày không có khách rồi, ngăn tiền nhỏ rỗng tuếch, căn bản không tìm ra tiền lẻ!

Tiểu bác sĩ Long mở túi quần, gom góp hết cũng chỉ có hơn 70 ngàn, còn thiếu 18 ngàn nữa.

“Không đủ cũng được.” Bùi Trạch nín cười.

“Không được, anh chờ một chút.” Tiểu bác sĩ vô cùng có đạo đức nghề nghiệp, lại lấy ra một tập vé xe buýt, một đống voucher cùng phiếu giảm giá này nọ, tổng cộng là 13 ngàn.

“Vẫn còn thiếu, thật xin lỗi anh.” Tiểu bác sĩ Long nhiệt tình chào hàng “Bằng không anh mua thêm mấy cái băng cá nhân nữa nha?”



Làm bác sĩ đã nhiều năm, Bùi Trạch cảm thấy lần đầu tiên gặp được người khôi hài như vậy.

Trong biệt thự Cố gia, Lưu Tiểu Niên đang bận rộn trong phòng bếp, cùng dì giúp việc chuẩn bị bữa tối cho khách khứa, đặc biệt nhu thuận hiền lành! Cố Khải nhìn bóng lưng vợ mình đang rửa rau, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo!

“Anh Bùi Trạch sao bây giờ còn chưa tới?” Cố Hi nhìn đồng hồ “20 phút trước gọi cho anh ấy, anh ấy nói đã đến cổng khu chung cư rồi mà?”

“Có phải hay không đã gặp bắt cóc?” Tiểu Mã khẩn trương suy đoán — bởi vì quan hệ hoà ái với nương nương, cho nên tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thuỷ tinh tâm cũng được mời đến.

“Ngốc à? Giữa ban ngày làm sao gặp được bắt cóc? Hơn nữa đây còn là chung cư cao cấp.” Lạc Vi Nhã cốc đầu cậu, nghiêm mặt nói “Tôi nghĩ nhất định là bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.”

“Không đúng, chị mỗi lần đều cho là người ngoài hành tinh hoành hành, tận thế qua lâu rồi mà.” Đào Nhạc Nhạc trong miệng nhét đầy bánh ngọt, chen ngang nói “Em đoán ảnh đã xuyên không đến cổ trang cung đình, hiện đang làm gián điệp, chuẩn bị chiến đầu với binh đoàn Robot.”

Trương Hữu Nhạc hoảng sợ che ngực “Thật đáng sợ.”



Âu Dương Long vô lực nâng trán, quay đầu thấp giọng thì thầm với Cố Khải “Cái này chính là nhân viên tinh anh trong công ty cậu à? Rõ ràng là một đám thần kinh hoang tưởng cấp độ nặng!!!”

“Từ từ sẽ quen thôi.” Cố tổng thuận miệng qua loa trả lời, trong tay đang cầm cuốn sách vợ mới xuất bản: “Vương gia vứt bỏ phi tần muốn trọng sinh” cái tên đặc biệt đặc biệt hấp dẫn, Động phòng hoa chúc, vì tình bỏ vợ, yêu hay không yêu? Liều chết dây dưa! Tình tiết vô cùng khúc chiết ly kỳ! Vợ mình thật tài giỏi!

Cho dù Âu Dương Long có trì độn hơn nữa cũng nhìn ra Cố Khải căn bản không để ý đến mình, vì vậy chỉ có thể yên lặng oán giận chỉ số thông minh ngày càng giảm sút nghiêm trọng của anh! Sau đó chuyển hướng nhìn đến Hồ Vân  Phi, ý định bàn chút việc kinh doanh với anh, nhưng mà….

(nhớ Âu Dương Long chứ? Đại tổng công trong Thời thượng tiên sinh ấy =)))))

“Tay thế nào rồi?” Hồ tổng chân chó vây quanh vợ mình hỏi.

“Buổi sáng không cẩn thận bị đứt một chút.” Lâm Bình Bình lơ đễnh trả lời “Không sao đâu, vài ngày là tự lành.”

“Ngàn vạn lần đừng để dính nước, đêm nay anh giúp em tắm rửa.” Hồ tổng thần tình sung sướng nói.

Lâm Bình Bình:…

Quả nhiên không còn giống như trước đây nữa! Nhị ca nhận mệnh lấy điện thoại ra, định gọi cho một cẩu FA giống mình là Bùi Trạch, lại vừa vặn nhìn thấy anh bước vào.

“Cánh tay cậu bị sao vậy?” Âu Dương Long hoảng sợ hỏi.

Cmn! Bởi vì Bùi bác sĩ băng bó thật sự quá kinh người, tất cả mọi người hoảng sợ vây đến, còn tưởng anh xảy ra chuyện lớn gì.

“Trầy da mà thôi.” Bùi Trạch đen mặt “Vừa rồi xuống xe không cẩn thận té ngã.”

“Bác sĩ Long băng bó?” Cố Khải lập tức hiểu rõ “Lần trước Tiểu Hi bị trầy ngón tay cũng bị băng thành như vậy.”

“Gíup tôi lấy cây kéo, với một ít bông băng.” Bùi Trạch bị vây xem đến không chịu nổi, quyết định tự lực cánh sinh. Đệ đệ kịp thời hai tay dâng lên hộp y tế, Lục Triển Phong giúp anh băng bó, cởi xuống từng tầng từng tầng băng bó, giống hệt như đang mở quà giáng sinh vậy!

Mọi người vây quanh nhìn nhìn, Đào Nhạc Nhạc hưng phấn nói “Tôi không muốn xem cảnh máu me này nọ đâu!”

Khương tổ trưởng câm nín, vậy cậu còn kéo tôi chạy đến làm gì? Lại còn mở mắt lớn như vậy!

Cuồi cùng tầng tầng lớp lớp bông băng được tháo xuống, lộ ra vết thương ba bốn cm trên tay Bùi bác sĩ!

Cắt….. Mọi người nhao nhao giải tán, thật thất vọng!

Bùi Trạch im lăng, vì sao thấy mình không bị trọng thương bọn họ thất vọng vậy chứ! Có còn là bạn bè khônggg???

“Tiểu bác sĩ Long tính tình rất tốt, chỉ là có chút làm quá.” Đệ đệ nói “Ảnh còn thường xuyên giúp động vật nhỏ trong khu này chữa bệnh.”

Còn biết yêu thương động vật a, Bùi Trạch dở khóc dở cười “Tôi hiện tại rất hoài nghi năng lực của cậu ấy.”

Mà ngay lúc đó, bác sĩ Long toàn năng đang mang theo cái hòm thuốc của mình, mặc áo khoác đi khám bệnh tận nhà, mặc kệ gió tuyết gào thét mà một đường chạy thẳng đến toà nhà F. Mèo con nhà Thành phu nhân hôm nay sẽ sinh con, mình là một bác sĩ chuyên nghiệp như vậy, tất nhiên phải đến quan tâm một chút!

Mèo công chúa Garfield đang nằm trong cái tổ bằng tơ lụa, cao ngạo kêu meo meo, kề bên là danh thiếp của bác sĩ thú y, Tiểu bác sĩ Long cảm thấy khuất nhục một chút, ngồi trong phòng khách đen mặt—rõ ràng đã nói là để mình đỡ đẻ mà!

“Tiểu bác sĩ Long cậu đừng giận nha, Michelle huyết thống cao quý, không tìm bác sĩ chuyên nghiệp tôi rất lo lắng.” Thành phu nhân an ủi cậu.

“Hừ! Bác sĩ Long hung tàn cắn một miếng bưởi!

“Bất quá cũng nói lại, Michelle sinh con là chuyện lớn như vậy, mà ông xã tôi một chút cũng không quan tâm.” Thành phu nhân lấy khăn lau nước mắt “Thật là đau lòng mà.”

Đệt! Bác sĩ Long lập tức vứt miếng bưởi trong tay, ân cần ngồi kế bên người bà, “Biết đâu Thành tiên sinh công việc bận rộn, cho nên mới không để mắt đến Michelle.”

“Cậu biết không, bọn đàn ông không ai tốt hết.” Thành phu nhân nghẹn ngào nói.

Tiếu bác sĩ Long:…

Chẳng lẽ tôi không phải đàn ông à?!?

“Nhớ năm đó, chúng tôi cùng nhau đồng tâm hiệp lực, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày ngày tại quầy hàng nhỏ ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào, cử án tề mi.” Thành phu nhân nhớ lại.

“Nhưng chuyện đó đã qua rồi, bây giờ vợ chồng bất hoà, lạnh lùng vô tình, mười ngày nửa tháng không gặp mặt, giống như người lạ, bằng mặt không bằng lòng!” Tiểu bác sĩ Long chủ động giúp nàng nói xong vế sau. Đoạn văn này mình đã nghe không dưới mười lần, đã thuộc làu làu!!!

“Thật là tri kỷ!” Thành phu nhân hai mắt đẫm lệ kéo tay cậu!

Tiểu bác sĩ Long lời lẽ chính nghĩa, vừa ăn bưởi vừa khiển trách hành vi không chịu về nhà của Thành tiên sinh, đặc biệt đặc biệt tri kỷ, dỗ Thành phu nhân đến vô cùng vui vẻ. Lúc ra về còn kín đáo nhét vào tay cậu một túi táo lớn.

Vì vậy Long bác sĩ vừa gặm táo vừa nhìn nhìn sổ tay của mình, sau đó vui vẻ chạy lại toà nhà K, hôm nay dì Lý mới học xong món Phật nhảy tường, muốn mời mình đến thưởng thức.

Thật ra ngoài chức vị bác sĩ, bác sĩ Long còn che giấu một thân phận trọng yếu khác, đó chính là làm pet công cộng trong khu hào phú, luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu, còn không ngừng được cho ăn!!!

Bởi vì buổi tối còn có hội nghị cần tham dự, nên Bùi Trạch cũng không ở lâu, cơm nước xong liền cáo từ ra về.

Cùng lúc đó, bác sĩ Long cũng vừa ăn cơm xong, vui vẻ đi bộ tiêu thực, cơm nhà dì Lý thật sự rất ngon!

“Ồ, là anh nha.” Hai người gặp mặt trên đường, tiểu bác sĩ Long chủ động chào hỏi trước.

“Gió lạnh thế này ra ngoài làm gì? Dễ bị đau dạ dày lắm.” Làm bác sĩ lâu ngày, Bùi Trạch hảo tâm nhắc nhở cậu.

“Anh sao lại tháo băng bó ra?” Tiểu bác sĩ Long rất tức giận, bệnh nhân không chịu nghe lời là đáng ghét nhất!

“…Tôi cảm thấy băng bó như vậy là được rồi.” Bùi bác sĩ nhích nhích bàn tay, bị thương vốn rất nhẹ, để qua một đêm là ổn rồi.

“Được cái gì chứ?” Tiểu bác sĩ Long hung hăng cắt ngang, xông đến cầm lấy bàn tay anh kiểm tra, nhưng Lục bác sĩ băng bó thật sự rất đẹp! Quyền uy của bác sĩ đình đám trong khoa chỉnh hình, chỉ một chút trầy da sao có thể làm khó được chớ?

Hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ! Tiểu bác sĩ Long bới móc không ra khuyết điểm, ánh mắt đặc biệt oán giận!

Bùi Trạch bị chọc cười.

Cái này là khinh miệt chế nhạo ư? Tiểu bác sĩ Long tức giận, ngạo kiều hất cằm lên.

Tuỳ ý chà đạp tôn nghiêm người khác như vậy! Kẻ có tiền đều thật đáng ghét.



Rạng sáng ngày thứ hai, Bùi Trạch nhận được một ca chấn thương sọ não, lúc đưa đến viện thì người bệnh đã mất ý thức, tuy rằng đã tận lực cấp cứu, nhưng vẫn lực bất tòng tâm.

Làm bác sĩ thường thấy nhất là cảnh sinh ly tử biệt, Bùi Trạch đưa mắt nhìn người bệnh được người nhà đưa về, khẽ thở dài một tiếng, vừa xoay người trở về văn phòng, trên hàng lang đã truyền đến một hồi huyên náo.

“Bác sĩ!” Tiểu bác sĩ Long thở hồng hộc chạy vào, hoảng loạn đến mức không nhận ra Bùi Trạch “Bệnh nhân thế nào rồi?”

Bùi bác sĩ bất ngờ “Ông lão kia là người nhà cậu à? Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”



Câu này xem trên TV thấy người ta nói rất nhiều, nhưng trải nghiệm một lần mới biết nó kinh động cỡ nào! Tiểu bác sĩ Long hoá đá, lập tức rơi xuống hai hàng nước mắt.

“Cậu bớt đau buồn.” Bùi Trạch an ủi cậu.

“Tôi… người đang ở đâu.” Long Tại Uyên đôi môi run rẩy hỏi.

“Nhà xác ở tầng hai, vừa mới đưa đi.” Bùi Trạch thở dài.

Tiểu bác sĩ khóc nức nở chạy về hướng tầng hai.

Lo cậu xúc động quá sẽ xảy ra chuyện, Bùi Trạch cũng chạy theo.

Nhà xác được canh gác rất nghiêm, bảo vệ ngăn cậu lại “Làm cái gì?”

“Buông…tôi….ra….” Tiểu bác sĩ Long khóc không thành tiếng tận lực xông lên, đặc biệt đặc biệt thê lương.

Loại âm thanh này trong phòng xác thật sự tạo hiệu ứng rất khủng bố, tâm can mấy chú bảo vệ đều run rẩy!

“Là người nhà của người chết, cho cậu ấy vào nhìn lần cuối đi.”

Bùi bác sĩ giúp cậu giải thích.

Ân sư mà bình thường mình vẫn xem là ông ruột thịt bỗng dưng trở thành người chết trong miệng người khác, tiểu bác sĩ Long toàn thân run rẩy, bi thương không nói nên lời.

“Tại ngăn thứ hai.” Bảo vệ thúc thúc hảo tâm chỉ đường.

Tiểu bác sĩ Long chạy đến, nhìn thấy dưới bóng đèn là một người lạnh như băng đang phủ khăn trắng.

“Tại sao phải như vậy…” Tiểu bác sĩ Long nức nở, đứng bên cạnh hu hu khóc, làm người nhà đang thương tâm đứng bên cạnh cũng khóc theo.

Bùi Trạch ánh mắt nhìn cậu đặc biệt thương cảm.

“Người sao nói đi là đi vậy… chúng ta vừa hứa sẽ ăn tôm hùm chua cay cùng nhau…” Tiểu bác sĩ nghẹn ngào.

Người nhà nghe vậy hơi buồn bực, người này là ai a?

“Còn muốn cùng đến quán bar xem bóng đá..”

Người nhà càng buồn bực, bà lão tám mươi sao cùng anh đi xem bóng chứ?

“Còn muốn cùng đi biển ngắm em gái áo tắm…”

Này! Người nhà rất không vui, một chàng trai đến đẩy vai cậu “Anh nói bậy bạ gì đó, còn xúc phạm bà nội tôi coi chừng ta đánh anh đó.”

“Bà nội?” Tiểu bác sĩ Long mặt đầy nước mắt, mờ mịt hỏi “Không phải ông nội tôi sao?”



Sau đó cậu như người bệnh thần kinh bị người nhà nạn nhân đuổi ra.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Trong hành lang nhà xác, tiểu bác sĩ Long níu áo Bùi Trạch, ánh mắt đầy oán niệm.

“…”Nhưng mà đâu phải lỗi của mình chứ! Bùi bác sĩ ngậm ngùi “Thật xin lỗi.”

“Nói xin lỗi là xong à? Tôi sẽ đến méc viện trưởng!” Tiểu bác sĩ Long phẫn nộ.

“Có gì ra ngoài lại nói.” Bùi Trạch bất đắc dĩ “Đừng quấy rầy người chết yên nghỉ.”

Hứ! Tiểu bác sĩ tức giận ra ngoài.

“Tôi thật sự tưởng đây là người nhà cậu, sáng nay khoa não chỉ tiếp nhận một bệnh nhân này thôi.” Sau khi ra ngoài, Bùi Trạch kiên nhẫn giải thích.

Não khoa? Tiểu bác sĩ Long buồn bực “Lầu ba không phải khoa chỉnh hình sao?”

“Tháng trước vừa mới chuyển, hiện tại khoa chỉnh hình ở lầu bốn.” Bùi bác sĩ chỉ chỉ bảng hướng dẫn.

Tiểu bác sĩ Long ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là vậy.

Tuỳ tiện đổi chỗ cái quần què!

“Đi thôi, tôi mang cậu đi.” Bùi bác sĩ dẫn cậu lên lầu “Bên kia là sản khoa, cậu đừng đi nhầm.”

Tiểu bác sĩ Long không thèm để ý đến anh, đi đến hỏi y tá đang đứng “Cho hỏi lão tiên sinh Vương Lương ở phòng nào?”

“Cậu cũng đến thăm Vương lão sao?” Bùi bác sĩ bất ngờ “Tôi cũng đến xem ngài, tại 4081.”

Trong phòng bệnh cao cấp 4081, một lão gia tử tóc trắng xóa sắc mặt hồng nhuận đang xem đá bóng trên TV.

“Thầy ơi.” Tiểu bác sĩ Long xông lên.

“Mới gọi gì đó?” Lão gia tử sắc mặt tối sầm.

“Ông nội!” Tiểu bác sĩ Long bay nhào qua ôm ông, nức nở nói “Ông rõ ràng còn sống, thật tốt quá!”

Lão gia tử tức giận “Mày nói cái quỷ gì vậy?”

“Hồi nãy con đến phòng xác tìm người, may mà nhận lầm.” Tiểu bác sĩ bắt đầu nghẹn ngào.

Lão gia tử tức giận đến mức thở gấp “Ông chỉ bị xe đạp đụng phải, mà mày đã đến nhà xác tìm à?” Cái này cũng quá mưu tính sâu xa rồi!

“Đều do hắn làm hại.” Tiểu bác sĩ Long phẫn nộ chỉ ngón tay.

Bùi Trạch tựa vào cửa, cười đến run người.

“Mày dám nguyền rủa ông?” Lão gia tử phẫn nộ ném qua một trái nho.

“Con thực sự không cố ý.” Bùi Trạch nhấc tay đầu hàng.

“Hai thằng ranh con.” Lão gia tử rất tức giận.

Sau khi đến thăm bệnh xong, Bùi Trạch cùng Long Tại Uyên liền trở thành tình nhân?

Đùa sao, làm gì có khả năng!!

Hai người liền biến thành huynh đệ, đều là học trò cưng của đại bác sĩ não khoa lừng danh Vương Lương, Bùi bác sĩ là sư huynh, Long bác sĩ là sư đệ.

Về phần vì sao một người là chuyên gia não khoa uy quyền nổi danh trong bệnh viện, một người lại làm bác sĩ trong phòng khám nhỏ, Bùi Trạch cũng không hỏi nhiều.

Đương nhiên, vì muốn tận lực thể hiện tình nghĩa huynh đệ của mình, Bùi Trạch  chủ động mời cậu đi ăn.

“Hừ! Ông đây muốn ăn một bữa thật xa hoa!” Tiểu bác sĩ Long hung hăng siết chặt nắm tay.

Bùi Trạch bật cười “Được, vậy anh đưa em đi…” Lời còn chưa nói hết, đã bị cậu nắm tay lôi vào căn tin.



Vốn dĩ muốn đưa cậu đi ăn tiệc mà!

Cái gọi là “Ăn một bữa xa hoa” của cậu cùng lắm là đùi gà cùng thịt bò, vừa ăn vừa oán giận tài nấu nướng của bác căn tin mười năm nay vẫn không tiến bộ.

“Húp chút canh.” Bùi bác sĩ đưa cậu một chén nhỏ.

Tiểu bác sĩ ọt ọt ọt uống hết, hừ hừ, “Khó uống.”

“Ăn cái này.” Bùi bác sĩ đưa cậu một miếng sườn.

Tiểu bác sĩ chẹp chẹp ăn sạch sẽ, hừ hừ, “Khó ăn.”

Bùi bác sĩ rất vui vẻ, sao trước giờ mình theo học lão bác sĩ cả mười năm mà không gặp một đệ đệ đáng yêu như vậy chứ!

“Ăn no rồi!” Tiểu bác sĩ Long nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, thoả mãn ợ một cái.

“Đi dạo một chút nhé?” Bùi bác sĩ đưa cậu tờ khăn giấy.

“Không được, em còn phải về giúp Jasmonic đỡ đẻ.” Tiểu bác sĩ Long nghiêm túc lau miệng, ngàn vạn lần không thể để bác sĩ thú y đến trước được!

Bùi bác sĩ khiếp sợ “Em còn biết cái này?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh nghĩ em không biết?” Tiểu bác sĩ bắt đầu khoe khoang “Lần trước Mã Khả Long Nhất đẻ một ổ chín em bé đều là em đỡ đấy!”



Bùi bác sĩ sờ sờ cái mũi, cùi đầu nín cười “Rất lợi hại.”

“Em đi trước nhé, cảm ơn đã mời em ăn cơm.” Tiểu bác sĩ Long cáo biệt sư huynh.

Bùi bác sĩ tiễn cậu đến trạm xe buýt, quay người trở về phòng lão bác sĩ, lay lão bác sĩ đang ngủ khò dậy, đặc biệt tàn nhẫn!

“Mày tên nghịch đồ này!” Lão bác sĩ phẫn nộ đấm lên giường “Ông vừa mơ thấy được ăn thịt kho tàu đó!”

“Thầy bây giờ bị cao huyết áp, không thể ăn.” Bùi bác sĩ vào thẳng vấn đề “Cậu sư đệ kia của con xảy ra chuyện gì?”

“Thầy ứ nói!” Lão gia tử vẫn canh cánh trong lòng món thịt kho tàu, ánh mắt tràn ngập ngạo kiều.

Bùi bác sĩ câm nín.

Thuộc tính sao giống nhau như vậy chứ, đều là ngạo kiều…

Thật ra không phải là thầy trò, là cha con đúng không?

HẾT PN 1

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: meo meo ~ là câu chuyện ngắn của Long bác sĩ và Bùi bác sĩ ~~~

(*) POS: là từ viết tắt tiếng Anh (Point of Sale) là các máy chấp nhận thanh toán thẻ.

chapter content