Đờ mờ đương nhiên quan hệ tốt rồi! Không những là trúc mã trúc mã, hơn nữa còn sắp thành chị dâu tui! Em zai chính thức trả lời, “Phải đó! Bọn em thân như người một nhà!”
“Cậu ấy năm nay… bao nhiêu tuổi?” Lục Triển Phong lại hỏi.
“Lớn hơn em một chút.” Em zai mất hứng, đờ mờ tại sao lại cứ hỏi chuyện chị dâu nhà mình chứ!
Nhìn ra tâm tình nhỏ của cậu, Lục Triển Phong không tiếp tục nữa, rất biết điều đổi đề tài.
Mà trong công ty, các thành viên tổ trò chơi ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’ đang tiến hành một trận rút thăm sôi nổi kịch liệt!
Lý do rất đơn giản, gần đây công ty tạo cơ hội phúc lợi du lịch cho nhóm người có thành tích tốt nhất, phân cho mỗi bộ phận hai danh ngạch. Đám trẻ con trong tổ trò chơi tuân theo quy tắc lady first, danh ngạch đầu tiên tặng cho em gái duy nhất Lạc Vi Nhã, người còn lại thì bốc thăm để quyết định!
“Không ngờ chúng ta lại có cạnh tranh.” Tiểu Mã than vãn, “Nếu có thể, tôi mong là anh em của tôi bốc trúng, chứ không phải tôi.”
“Tôi cũng vậy.” Đào Nhạc Nhạc xoa tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đống giấy thăm, hòng nhận ra cái nào ghi chữ.
“Chán, tôi cũng không muốn đi du lịch.” Lâm Bình Bình hờn dỗi, “Đi đường mệt muốn chết.”
“Đúng vậy, còn không bằng ở nhà viết thêm vài đoạn nhạc bối cảnh, đóng góp cho công ty!” Trương Hữu Nhạc giả vờ làm động tác giương cung.
Những người còn lại cũng không chịu rớt lại phía sau, sôi nổi tỏ vẻ đạo đức tốt, bốc thăm gì đó quả thực rất không đáng nha, du lịch thì tính cái gì? Tình nghĩa anh em mới quan trọng! Cả văn phòng mỗi người một câu vô cùng ầm ĩ!
“Mấy đứa ngậm miệng cho ông!” David Khương mặt mày hung dữ, “Một, hai, ba… bắt đầu!”
Theo tiếng ra lệnh của tổ trưởng Khương, hiện trường lập tức nổi lên chiến tranh, mọi người ùa lên liều mạng cướp giật tờ giấy mình nhìn trúng từ đầu, thỉnh thoảng truyền ra mấy câu ‘đờ’, ‘mịa nóa, ai cào tay tui’ linh tinh không hài hòa, tình hình chiến đấu vô cùng mãnh liệt!
Lâm Bình Bình mảnh mai bởi vì thế lực đơn bạc, ngay cả Đào Nhạc Nhạc vừa mới vào cũng cướp được trước, cuối cùng đành phải ủy khuất nhặt một tờ giấy trên mặt đất, hu hu hu hu hu đậu má ức hiếp người!
Một đám mở giấy ra, trong văn phòng lập tức tràn đầy tiếng than, đờ mờ sau lại là giấy trắng chứ! Vì thế mọi người bắt đầu ồn ào lên án nhân phẩm của tổ trưởng Khương, tỏ vẻ nhất định là hắn phá đám, lấy việc công làm việc riêng gì đó phải tha ra ngoài bạo cúc mười phút có phải không!
David Khương bị đè lên bàn rơi nước mắt, “Ông đây bình thường đối xử với mấy người rất tốt mà! Mấy người sao có thể làm như thế! Hơn nữa tôi cũng bốc giấy trắng!”
Mọi người giật lấy tờ giấy trong tay tổ trưởng nhìn, đờ mờ đúng là giấy trắng!
“Ai, rốt cuộc là ai lấy được tờ có chữ?!” David Khương gào thét.
Yêu nam Lâm Bình Bình vô cùng thẹn thùng, quơ tờ giấy in hình lõa nam trên tay, “Là gia bốc được đó nha!”
“Không nói sớm! Cậu nói lại, thằng nào là gia!” Tổ trưởng Khương thèm muốn đố kị rít gào.
Lâm Bình Bình vô cùng phấn khích, đi sang thành phố bên cạnh ngâm suối nước nóng gì đó là thứ yếu, quan trọng là rốt cuộc có thể thoát được tên cặn bã nào đó trong thời gian ngắn nha! Gần đây hắn luôn xuất hiện trong tầm mắt mình, thiệt đáng sợ! Lần này có thể trốn được bảy ngày, ngẫm lại thấy hưng phấn quá đi!
Vì để bù đắp cho đám đồng nghiệp đang tổn thương tinh thần, Lâm Bình Bình chủ động dịu dàng mua cafe cho mọi người. Lạc Vi Nhã ngồi ở bàn làm việc xúc động, “Thật là có duyên.”
“Cô nói cô với anh Bình Bình ấy hả?” Đào Nhạc Nhạc làm ra vẻ mặt chán ghét.
“Bà đây nói Lâm Bình Bình với Hồ tổng!” Lạc Vi Nhã giận, “Người mới biết cái gì, mau câm miệng!”
Đờ mờ chị gái thiệt dũng mãnh! Đào Nhạc Nhạc rụt cổ, trốn sau lưng Tiểu Mã.
“Nhân viên công ty mình đi du lịch, liên quan gì đến Hồ tổng?” David Khương khó hiểu.
“Lần này đến làng du lịch suối nước nóng ở sườn núi nha.” Lạc Vi Nhã cười rất có nội hàm, “Đó là khu du lịch tập đoàn Kỳ Hạ vừa mới khai thác, trước mắt còn đang trong thời gian thử nghiệm kinh doanh, trên báo chí nói tầng lớp lãnh đạo chưa đầy đủ, cho nên Hồ Vân Phi phải ở nơi đó làm phó tổng giám đốc kinh doanh.”
Mọi người ồ lên, đờ mờ đúng là duyên số mà! Dùng kéo cắt bỏ mà vẫn còn rối, triền miên quấn thành một mớ!
“Mọi người đang cười gì vậy?” Lưu Tiểu Niên tò mò đẩy cửa bước vào.
Mọi người tóm tắt đơn giản cho cậu một chút về đoạn nghiệt duyên này, nhân tiện thổn thức một chút đời người như trò đùa gì đó.
“Rút thăm đi du lịch?” Lưu Tiểu Niên buồn bực, “Sao không có mặt tôi?”
……
Ặc, tất cả mọi người hóa đá một giây, trong lòng gào thét vì cậu là Nương nương nha! Dưới một người trên vạn người còn giành cơ hội này với chúng tôi, đúng là không phúc hậu mà!
“Bởi vì… bản dự thảo của cậu còn phải sửa chữa.” David Khương không hổ là tổ trưởng, lấy cớ vừa nhanh vừa hợp lý!
“Đúng đúng, cậu phải ở lại để sửa dự thảo!” Mọi người nhẹ nhàng thở ra, sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“A, thì ra là thế.” Lưu Tiểu Niên cũng không nghĩ nhiều, nhưng cậu vẫn rất buồn bực, “Vì sao mọi người ai cũng để ý tôi vậy?” Việc này không đáng để ý nha, bản dự thảo thôi mà!
Phắc! Tổ trưởng Khương dùng ánh mắt hung hăng ngược đãi tổ viên của mình một lúc, đờ mờ đây là thứ gọi là đồng đội như heo!
“Cafe tới rồi.” Lâm Bình Bình mang theo hơn mười cốc cafe, rất tốn sức dùng bả vai mở cửa vào, mọi người đồng loạt lên nhận cafe, cả đám né tránh trọng tâm của câu chuyện!
Lịch trình đi du lịch suối nước nóng là cuối tuần xuất phát, vì thế Lâm Bình Bình bắt đầu phấn khích thu thập hành lý từ hôm nay, cùng lúc đó, Hồ tổng cũng lấy vali của mình ra, đi công tác nha…
“Ăn thôi.” Lưu Tiểu Niên cầm theo đồ ăn, mở cửa phòng Cố Khải.
“Tôi nói rồi, cậu đi ăn đi rồi về mua đồ cho tôi.” Cố Khải bất đắc dĩ, “Ăn mấy thứ này cùng tôi không tốt đâu, cậu còn bị dị ứng.”
“Không sao, nhà này làm vừa đơn giản lại không khó ăn.” Lưu Tiểu Niên giúp anh mở hộp đồ ăn, “Hôm nay sao lại vội như vậy?”
“Ba tôi hôm nay gọi điện bảo một thời gian nữa sẽ bay từ Mỹ về, tháng sau tôi còn phải đi Italy, nhân dịp giờ chưa đi ngồi chỉnh sửa lại tài liệu, miễn cho ông ấy về lại phàn nàn.” Cố Khải vừa ăn cơm vừa nhìn máy tính.
“Giờ anh rất lợi hại rồi, bác trai còn có gì không hài lòng?” Lưu Tiểu Niên khó hiểu, có một đứa con trai lên được mặt báo, phải vui mừng không kịp chứ!
“Cậu cảm thấy tôi lợi hại?” Khóe miệng Cố Khải giương lên, trong lòng hớn hở.
“Ừ!” Lưu Tiểu Niên ra sức gật đầu, khuôn mặt dính ít cơm.
Ánh mắt Cố Khải di chuyển trên khuôn mặt cậu, đờ mờ vợ yêu moe quá đi, sao có thể bán manh như thế chứ, thiệt là một vấn đề lớn!
“Ơ kìa, ăn thì không được xem tài liệu, vừa hại mắt lại hại dạ dày.” Lưu Tiểu Niên quả quyết tắt màn hình máy tính của anh đi, “Ăn cơm!”
Đờ mờ, lại can đảm phạm thượng như thế? Nhưng mà cho dù ngỗ nghịch như vậy cũng rất moe nha! Cố tổng cảm thấy mình dứt khoát bị ma chướng rồi, sao lại thích một nhóc đầu gỗ đến bị thần kinh thế này! Trước khi gặp em ấy mình vẫn rất tinh anh, vì cái răng gì sau khi gặp em ấy lại cơ khát không nhịn được dục hỏa bốc lên thế chứ, tính cách cũng thay đổi, chuyện này thiệt quá không khoa học!
Sau khi cơm nước xong, Cố Khải xoa đầu Lưu Tiểu Niên, “Về trước đi, tôi có thể sẽ làm đến khuya.”
“Tôi ở lại với anh.” Lưu Tiểu Niên lấy laptop nhỏ ra, “Vừa lúc tôi phải sửa lại bản dự thảo.”
“Đã chín giờ rồi, về sớm một chút còn nghỉ ngơi.” Cố Khải nhíu mày, “Không nên làm quá tám tiếng.”
Đúng vậy, vợ yêu của mình kiên quyết không được cuồng làm việc!
“Tôi vẫn chưa làm xong nha.” Lưu Tiểu Niên rất ngoan cố, “Hơn nữa anh cho tôi tiền lương cao như vậy, tôi càng phải làm việc tốt hơn.”
“Thế cậu muốn tôi trừ một nửa tiền thưởng mới ngoan ngoãn về đi ngủ?” Cố Khải đùa với cậu.
“Cái gì.” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, “Không được đánh chủ ý lên tiền lương của tôi!”
Đờ mờ, nhóc tham tiền này đáng yêu quá xá! Cố Khải yên lặng cảm thán! Thấy cậu mở word, cuối cùng đành phải chịu thua, tắt máy tính đứng lên, “Đi thôi, cùng về nhà.”
“A, anh không phải tăng ca?” Lưu Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn anh.
“Về nhà tiếp tục.” Cố Khải cầm laptop của cậu, “Hơn nữa về nhà còn có đồ ăn đêm.”
“Chúng ta vừa mới ăn cơm xong.” Lưu Tiểu Niên bật cười.
“Tôi thích cậu, nấu chè.” Cố Khải rất bình tĩnh ngắt câu một chút.
“Chúng ta đến siêu thị tiện lợi mua ít hoa bách hợp đi, vừa mới sang lập thu, chè hoa bách hợp có thể bù nước cho cơ thể.” Lưu Tiểu Niên vô cùng đức hạnh!
Cá» Khải trong lòng nghÄ©, Äá» má» sao biết anh gần Äây thiếu nÆ°á»c! Äúng là tri ká»· mà !
Äến khi hai ngÆ°á»i vá» nhà , em zai Äang á» trong phòng khách cÆ°á»i khúc khÃch!
â¦â¦
Anh zai cảm thấy nhức Äầu, Äá» má» sẽ không thà nh công thất thân chứ, sao lại cao hứng nhÆ° váºy!
âCáºu là m sao thế?â LÆ°u Tiá»u Niên cÅ©ng thấy hết há»n.
âHa ha ha ha há há há há!â Em zai cÆ°á»i nhÆ° Äiên má»t lúc, vô cùng khà phách!
LÆ°u Tiá»u Niên há»n Äá»n trong gió liếc nhìn Cá» Khải, âCáºu ấy không sao chứ?â
âKhông sao Äâu, nhìn nhiá»u sẽ quen.â Anh zai sá» Äầu cáºu, âÄi thay quần áo Äi.â
âỪm.â LÆ°u Tiá»u Niên ngoan ngoãn ôm túi lên lầu, anh zai thâm tình nhìn bóng dáng xinh Äẹp của vợ yêu biến mất á» góc cầu thang, sau Äó vẻ mặt biến Äá»i, hung thần ác sát bá» nhà o và o Äiên cuá»ng oánh thằng em!
âA! Anh là m gì thế!â Em zai cá»±c kỳ hoảng sợ.
âPhắc! Mà y Äem lá»i nói của ông vứt Äi Äâu!â Anh zai thấp giá»ng gà o thét, âSao có thá» dá»
dà ng lên giÆ°á»ng vá»i ngÆ°á»i khác nhÆ° thế!â
âEm không có!â Em zai vô cùng ủy khuất, tuy má»a nó mình vô cùng muá»n dâng cÆ¡ thá» nà y lên, nhÆ°ng Äá»i phÆ°Æ¡ng chẳng có tà cuá»ng dã nà o cả!
âVáºy mà y cÆ°á»i nhÆ° Äiên là m gì!â Anh zai thá» phà o nhẹ nhõm.
âBá»n em á» vá»i nhau cả ngà y, cùng vẽ tranh Än cÆ¡m, còn nói chuyá»n lý tÆ°á»ng nhân sinh.â Em zai vô cùng thẹn thùng.
Phắc! Anh zai bá» vẻ mặt của em mình là m ghê tá»m.
âEm cảm thấy em sẽ sá»m thà nh công nha.â Em zai ôm gá»i dá»±a Äiên cuá»ng cá» cá».
Anh zai không nói gì lên lầu, Äá» má» em zai Äá»ng dục thiá»t Äáng sợ!
Má»t lúc sau, LÆ°u Tiá»u Niên Äi Äôi dép Äáng yêu xuá»ng nhà Äá»nh nấu Äá» Än khuya, phát hiá»n Äá»ng bát ÄÅ©a hôm qua vẫn ngâm nÆ°á»c!
A, cáºu hÆ¡i bất ngá» nhìn Cá» Hi, âSao hôm nay cáºu không rá»a bát váºy?â
Äá» má» vì cái rÄng gì tui lại phải rá»a bát? Em zai bá» há»i cảm thấy chẳng hiá»u gì cả, vừa chuẩn bá» oán giáºn má»t câu, trong Äầu chợt lóe lên, ká»p thá» nhá» Äến chuyá»n âmình vô cùng thÃch rá»a bát, má»t ngà y không rá»a sẽ sá»ng không bằng chếtâ!
Vì thế e zai Äà nh phải vô cùng xoắn xuýt nhìn chá» dâu mình, thà nh tháºt nói, âKhông nỡ rá»a hết má»t lần, tui tÃch lại cháºm rãi hÆ°á»ng thụ.â