Thời gian tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, tuy Cố Hi trăm ngàn lần không muốn, nhưng đành phải giả vờ giả vịt lưu luyến chia tay, do em zai không thể tìm nổi một lý do khác, chỉ đành tạm thời thả bác sĩ Lục đi.
“Sao rồi?” Anh zai một lát sau quay về liền hỏi ‘tình hình chiến đấu’.
Em zai cực kì tự hào nói, “Em đã để anh ấy thấy mông mình rồi!”
. . . . . . . Mọe nó sao mày có thể làm như vậy được hả! Anh zai rất không hài lòng.
“’Anh’ dâu sao mãi chưa mang canh tới?” Em zai đói bụng rồi.
“Mịa, có khi nào nổ bình gas không?” Sắc mặt anh zai nháy mắt trở nên tái nhợt.
Em zai khinh bỉ nhìn anh mình, “Em đã bảo anh đừng xem tiểu thuyết đi mà!”
“Đấy là do vợ tao viết!” Anh trai thiệt kiêu ngạo.
“Anh tự xem lại chỉ số thông minh của mình đi!” Em zai vô cùng đau đầu.
Anh zai trả lời một cách mỉa mai, “Quen không đến một ngày đã cho người ta xem mông, chưa nghe đã biết chỉ số thông minh cao quá nha!”
Đuệt! Em zai bị phản kích không thể chống chế, vô cùng phẫn nộ mà nói “Chân em bị gãy mà anh còn bắt nạt em!”
“Đứa bắt nạt chính là mày ý.” Anh zai xắn tay áo, nhào về phía trước chà đạp em zai.
Em zai lại không vui, muốn cười nhưng chân lại đau nên không thể cử động, nhiều loại cảm xúc lẫn lộn, vì thế ẻm gào khóc rên rỉ thật to!
Anh zai bị dọa tới mức toàn thân chấn động, cái âm thanh này quả thật là vừa kinh khủng vừa đáng sợ!
Em zai vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc bị anh mình cù mà không thể giãy khỏi, lặng lẽ cười hai tiếng hắc hắc ngắc ngứ giống nhau, Cố Khải nhìn mà dở khóc dở cười, đưa tay hung hăng gõ đầu thằng em, “Ngốc chết mày!”
Không khí đột nhiên trở nên hiền hòa, em zai làm nũng ôm lấy anh zai, “Em thích anh bác sĩ kia!”
“Ừ, tao giúp mày điều tra.” Cố Khải ôn nhu xoa đầu em zai.
“Sau này em và anh ấy nên tổ chức hỗn lễ ở đâu nhỉ?” Em zai thiệt khổ não.
Mịa nóa, mày cũng quá là thèm zai rồi! Anh zai nghiêm túc giáo dục lại em mình, “Cần phải thận trọng, dè dặt.”
“Em rất rụt rè nha~” Em zai thẹn thùng.
“Giờ mày muốn gì?” Anh zai khinh bỉ hỏi thằng em.
“Nhìn XXX của anh ấy!” Em zai đặc biệt hưng phấn trả lời.
Anh zai nổi giận, “Thế mà mày dám nói là rụt rè?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng em đỏ bừng.
“Tóm lại phải đợi tao điều tra tên kia trước đã, mày không được làm gì cả, biết chưa?!” Anh zai nghiêm túc dặn dò em mình!
Cố Hi rất phối hợp gật đầu, nghĩ thầm mịa nóa ngày mai phải mặc lại bộ áo ngủ tơ tằm của mình ngay, trang phục bệnh nhân thật khó coi, ảnh hưởng nghiêm trọng tới vẻ đẹp của mình đó nha!
“Ông đây nói cho mà nghe!” Cố Khải bóp mặt nó.
“Đau!” Em zai bất mãn kháng nghị.
Anh zai vẫn tiếp tục ngược đãi thằng em.
Em zai đau tới mức kêu loạn lên, sau đó ‘anh’ dâu bước vào.
“Hai người ––” Lưu Tiểu Niên có chút hỗn loạn, bị bệnh không phải cần được tĩnh dưỡng sao!
“Ai~~~ thiệt là thoải mái!” Em zai phản ứng thần tốc, ẻm tràn ngập cảm kích nhìn anh mình, “Cảm ơn anh đã giúp em mát xa nha!”
“Không có gì, đây là việc anh trai phải làm mà.” Cố Khải chỉnh lại chăn dùm em mình, vô cùng vô cùng ôn nhu.
Lưu Tiểu Niên nhẹ nhàng thở ra, lấy đồ ăn ra khỏi cặp lồng giữ ấm.
Cố Khải mở bàn nhỏ trên giường, giúp cậu bày thức ăn.
“Cảm ơn cậu.” Em zai đặc biệt nhu thuận.
“Tiện tay làm thôi.” Lưu Tiểu Niên đưa thìa cho em zai, “Ăn từ từ nhé.”
“Tôi ăn gì đây?” Anh zai gấp rút, như thể bị bỏ đói trăm năm vậy.
“Chúng ta qua bàn trà bên kia đi.” Lưu Tiểu Niên cầm hộp cơm dành cho một người, “Không có nhiều thời gian nên chỉ tùy tiện làm qua loa, anh đừng để ý.”
Cố tổng nghiêm túc lắc đầu, sao có thể để ý được, mừng còn không kịp đây!
Trên bàn Cố Hi là măng tây và canh ngô hầm sườn, còn có cơm rắc vừng đen; trên bàn trà nhỏ bày cà chua xào trứng và đậu phụ nhồi thịt, cộng thêm canh sườn bỏ thêm ít hành lá.
Không thể ngờ lại đức hạnh đến thế này! Cố Khải cảm thấy mình tràn đầy hạnh phúc, vô cùng nhiều nhiều, đến nỗi tràn cả ra ngoài đây!
Cảnh tượng người một nhà cùng ăn thật tốt đẹp, phòng bệnh im lặng chỉ để lại một khung cảnh xinh đẹp, chỉ có tiếng uống canh, Cố Khải lấy cho Lưu Tiểu Niên một bát nhỏ ngon nhất, “Ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên nhận bát canh, tươi cười cảm kích.
Em zai ngồi thẳng trên giường thở dài, thế méo nào vẫn gọi Cố tổng, tiến độ bình thường này thật đáng chửi rủa à nha!
Vì thế em zai quyết tâm giúp anh mình một phen!
Cơm nước xong xuôi, em zai tìm cớ bắt anh mình đi mua đồ uống, còn mình thì thần thần bí bí gọi ‘anh’ dâu đến ngồi bên giường.
“Sao thế?” Lưu Tiểu Niên hỏi.
“Cậu có biết tại sao tui lại ngã từ trên tường xuống không?” Cố Hi hạ giọng hỏi.
Lưu Tiểu Niên bị em zai làm cho hồi hộp, “Vì sao?”
“Bởi vì tui vừa mới thấy một lời tiên đoán.” Cố Hi nói ra chuyện giật gân.
. . . . . . . . . Lưu Tiểu Niên lộn xộn gật đầu.
“Vậy cậu có biết lúc đó tui thấy gì không?” Cố Hi lại ra vẻ thần bí.
Lưu Tiểu Niên bị hù tới sửng sửng sốt sốt, “Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Tui thấy kiếp trước của câu và anh trai tui!” Cố Hi vô cùng trầm trọng nhìn cậu!
Lưu Tiểu Niên không biết mình nên tỏ vẻ thế nào đây.
“Cậu thực ra là một con cáo chín đuôi!” Em zai nghiêm túc vỗ bàn.
“Tui?” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười.
“Mà anh trai tui, ảnh lại là một thầy đồng trừ yêu trứ danh!” Vẻ mặt em zai thiệt nghiêm túc.
Lưu Tiểu Niên 囧囧, phù thủy……. Harry Potter hả?! Cảm thấy nghi ngờ cái viễn cảnh này à nha!
(thầy đồng là “vu sư”, cũng có nghĩa là phù thủy.)
“Theo quy tắc của tiên giới, anh trai tui phải nhốt cậu xuống chân núi Ngũ Chỉ, nhưng đáng tiếc là anh ấy lại đem lòng yêu cậu.” Em zai xúc động miêu tả, “Ngọc đế sau khi biết chuyện nổi trận lôi đình, vì thế hạ lệnh bắt anh trai tui phải đầu thai vạn kiếp luân hồi, mỗi một kiếp đều phải chịu đựng tra tấn, vạn tiễn xuyên tâm mà gian nan trải qua mọi chông gai đau thấu tâm can.”
“. . . . . . . . . . Ồ”, Lưu Tiểu Niên nhìn em zai đầy lo lắng.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Mà cậu!” Cố Hi phẫn nộ chỉ thẳng cậu, “Sau khi luân hồi thì lại quên mất anh trai tui!”
Em zai cảm thấy người bình thường mà nghe tới đoạn chuyện xưa này, nhất định sẽ áy náy vô cùng!
Thế nhưng Lưu Tiểu Niên lại hoang mang bỏ chạy, “Tui đi đổ nước!”
Cố Hi nghẹn họng nhìn, trân trối ngồi trên giường, thế méo nào lại không tin! Mịa nóa, chạy đi đâu rồi! Cao coan mịa nóa trào còn chưa kể được cơ mà!
Cố Khải mang theo một túi đồ uống đi lên lầu, nhìn thấy vợ sắc mặt tái nhợt chạy như điên, vì thế liền hoảng sợ, “Sao vậy?”
“Anh, anh chắc chắn Tiểu Hi chỉ bị ngã gãy chân thôi chứ?” Lưu Tiểu Niên lo lắng nhìn Cố Khải, “Tôi cảm thấy đầu cậu ấy bị tổn thương nặng rồi!”
Cố Khải giận dữ, “Nó nói gì với cậu?”
“Cậu ấy nói cái gì mà tôi là hồ ly tinh, còn anh là thầy đồng.” Lưu Tiểu Niên hỗn độn trong gió!
. . . . . . . . .
Đù má tên tiểu tiện nhân kia! Vẻ mặt Cố Khải ôn hòa dỗ dành Lưu Tiểu Niên, “Không sao đâu, em tôi từ nhỏ trí tưởng tượng đã vô cùng phong phú.”
“Anh chắc chứ?” Lưu Tiểu Niên lo lắng, “Tốt nhất chúng ta vẫn nên cho cậu ấy đi chụp CT đi!”
“Tôi sẽ sắp xếp.” Cố Khải qua quýt lấy lệ, “Được rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi một lúc, sau đó qua công ty đi, mọi người trong tổ phụ trách trò chơi gần đây có rất nhiều việc phải làm.”
“Vậy còn anh?” Lưu Tiểu Niên hỏi.
“Buổi chiều tôi sẽ tìm người trông coi em ấy, ngày mai lại đi làm.” Cố Khải xoa xoa đầu cậu, “Đi đi, đừng lo lắng.”
“Ừm, vậy anh cố gắng chăm sóc Tiểu Hi, có việc gì thì gọi cho tôi nhé.” Lưu Tiểu Niên dặn dò.
Cố Khải gật đầu, thật ôn nhu nhìn cậu rời khỏi bệnh viện.
Sau đó vài giây vô cùng hung ác mà vọt vào phòng bệnh!
Em zai ‘liếc mắt đưa tình’ nhìn anh mình!
“Mẹ nó cái mặt mày bị sao vậy!” Anh zai thành công bị làm cho buồn nôn.
“Chân em bị gãy, thật là đáng thương nha!” Em zai liều mạng muốn chiếm được sự thương cảm từ anh mình, “Kết quả bị thế này đây?”
“Tao làm sao mà biết.” Anh zai vong ân bội nghĩa.
“Em rõ ràng là vì anh!” Em zai thiệt ủy khuất.
“Những lời vừa nói, phun ra!” Anh zai hung ác ngồi bên giường, “Không sót một chữ!”
Vì thế em zai đành phải lặp lại đoạn tình yêu xưa cũ đẹp mà đau thương kia một lần.
Cố Khải nghe xong phát khóc, mịa nó, mày cho là toàn bộ thế giới này đều có cùng chỉ số thông minh với mày hả!
“Có phải rất cảm động không?” Em zai thấy biểu tình rối rắm của anh, tha thiết chờ mong mà hỏi.
“Cảm động em gái mày ý!” Cố Khải đè ẻm lên giường, “Mày về sau câm miệng luôn cho tao được không?!”
Em zai bị anh mình bóp mà gào khóc kêu loạn xạ, cảm thấy sống không bằng chết! Sau đó một giây, anh zai trên người đã bị người khác kéo ra.
“Cổ tổng.” Lục Triển Phong nhíu mày nhìn Cố Khải, “Chân em trai anh bị thương, sao anh lại đè lên người cậu ấy?”
Em trai trong nháy mắt tâm hoa nở rộ, mịa nó bác sĩ kị sĩ anh dũng chiến thắng anh zai tổng tài tà ác, từ nay về sau cùng em zai nghệ thuật gia từ trên cao hưởng thụ khoái hoạt của vua chúa vương tử! Một mảnh tình thiệt là đẹp à nha!
Ánh mắt anh zai đầy căm hận nhìn thằng em mình.
Em trai hai má đó ửng chăm chú nhìn bác sĩ Lục, ôn hòa giải thích cho anh zai mình, “Thực ra anh trai hay trêu đùa với tôi như vậy.”
“Trêu đùa cũng không được, chân cậu hiện tại không thể đụng vào.” Lục Triển Phong giúp em zai khôi phục tình trạng cố định, nghiêm túc giáo dục anh zai, “Về sau đừng như vậy nữa.”
“Cảm ơn bác sĩ!” Em zai thẹn thùng nói lời cảm tạ.
Cố tổng khinh bỉ nhìn thằng em nhà mình, cũng hơi kinh ngạc, tên tiểu tiện nhân này từ khi nào đã luôn giúp anh gỡ bỏ ‘khúc mắc’!
“Anh, em muốn uống nước!” Em zai sai anh mình, lý do vô cùng cũ rích!
“Uống đi.” Lần này anh zai không thèm phối hợp, ảnh trực tiếp lôi lon nước ra từ túi đồ ban nãy.
Ánh mắt em zai nháy mắt thiệt ai oán.
“Tình trạng trước mắt của cậu ấy, tốt nhất là uống nước ấm một chút.” Lục Triển Phong đặt lại lon nước lên bàn.
Ánh mắt em zai tỏa sáng!
Nhìn vẻ ngốc nghếch của mày kìa! Anh zai trong lòng khinh thường em mình, cầm cốc nước ra khỏi cửa.
“Anh muốn làm kiểm tra sao?” Em zai xấu hổ hỏi bác sĩ.
“Không phải, vừa rồi nghe tiếng từ cửa phát ra, thấy hai người làm loạn ầm ĩ, cho nên mới vào xem một chút.” Lục Triển Phong giúp em zai làm mềm đệm dựa, “Về sau cố gắng đừng lộn xộn.”
Em zai nhu thuận gật đầu.
“Còn nữa, phải chú ý phòng ngừa cảm cúm.” Lục Triển Phong giúp ẻm cài lại khuy áo, “Bằng không sẽ phải tiêm đấy.”
Mịa nóa, tui mới không sợ tiêm đâu! Em zai kiêu ngạo nghĩ, mặt lại càng đỏ hơn.
“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.” Lục Triển Phong đứng dậy.
“Bác sĩ Lục!” Em zai một chút cũng không muốn anh đi! Tại sao lại đi chứ! Ở bên mình lâu hơn một chút không được sao!
“Sao vậy?” Lục Triển Phong dừng lại.
“Em cảm thấy tên anh thật dễ nghe!” Em zai tìm chủ đề để nói.
Lục Triển Phong bật cười, “Cảm ơn!”
“Em tên là Cố Hi.”
“Tôi đương nhiên biết.” Lục Triển Phong nhướn mày, “Cố tiên sinh của triển lãm tranh L, rất nổi tiếng.”
“Anh đừng gọi em là Cố tiên sinh.” Em trai rất không vừa lòng, nghe một chút cũng không thân thiết, đặc biệt quê mùa!
“Tôi nên gọi cậu là gì đây?” Giọng Lục Triển Phong thật ôn nhu, vẻ tươi cười kia ở trong mắt em zai chỉ có thể gọi là quốc sắc thiên hương!
Vì thế đại não em zai liền bị chập mạch! Năng lực suy nghĩ không biết đã xuyên qua bay đến nơi nào rồi!
Ẻm vô cùng nghiêm túc nhìn bác sĩ Lục nói.
“Gọi em là mẫu hậu!”