“Sao lại có người phụ nữa độc ác như thế chứ? Cô ta lại dám lấy thanh danh của mẹ em ra uy hiếp em.” Quý Thiên Tứ nắm chặt tay thành nắm đấm, cảm thấy vô cùng tức giận.
“Anh, anh thấy chuyện này em có nên nói với Vũ Trạch không? Anh ấy mà biết, không biết sẽ làm thế nào nữa?”
“Em yên tâm, chuyện này em có thể không cần nói với cậu ấy, anh sẽ giải quyết. Anh sẽ nói chuyện với anh trai Lam Doanh, bảo cô ta giao đĩa CD ra, để chuyện này qua đi. Còn Vũ Trạch thì đừng để cậu ấy biết.” Quý Thiên Tứ cũng nghĩ đến chuyện Cung Vũ Trạch và Lam Phong là anh em tốt, nếu chuyện này ồn ào thì cậu ấy cũng khó xử, không biết chừng ngay cả quan hệ với Lam Phong cũng thay đổi mất.
“Anh, cảm ơn anh.” Cuối cùng thì trong lòng Quý An Ninh cũng thấy nhẹ nhõm, có sự chắc chắn của anh trai, cô cũng có cảm giác an tâm.
“Chuyện này lẽ ra em phải nói sớm cho anh biết chứ. Mẹ nuôi của em là ân nhân của chúng ta, đây là chuyện của nhà họ Quý chúng ta. Không cần biết trước kia bà ấy là người như thế nào, anh vẫn sẽ kính trọng bà, không có thành kiến với bà. Thế cho nên, chuyện này cứ giao cho anh xử lý.” Quý Thiên Tứ nhất định sẽ bắt Lam Doanh phải giao CD ra, sẽ không cô ta làm phá hoại tình cảm của Quý An Ninh.
“Anh, anh cũng phải cẩn thận một chút.”
“Ừ! Đây vỗn dĩ là lỗi của Lam Doanh. Anh là anh trai em, thì phải ra mặt thay em chứ.” Quý Thiên Tứ kiên định nói: “Mai anh sẽ hẹn thời gian đến Lam gia, anh sẽ trực tiếp tìm trưởng bối nhà họ nói chuyện, giải quyết chuyện này.”
“Dạ, được! Chỉ có như vậy mới giải quyết ổn thỏa được.” Quý An Ninh cũng cảm thấy cách làm của anh trai cô là đúng.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này cho phiền nữa, anh sẽ giải quyết.” Quý Thiên Tứ vỗ vai cô, nhìn mặt cô rồi bất giác anh lại nghĩ đến Âu Dương Mộng Duyệt. Vừa rồi ở tiệm cà phê, tất nhiên là anh có nghe thấy câu nói mà cô ta hét lên sau lưng anh.
Đúng là một người phụ nữ quật cường, cố chấp mà! Anh đã nói rõ ràng như thế rồi mà cô ta vẫn không bỏ cuộc.
Quý Thiên Tứ nghĩ đến cuộc sông khổ cực mà Quý An Ninh đã phải chịu, nếu như lại nói cho cô biết tình cảm của ba mẹ cô, thì có phải là quá tàn nhẫn với cô hay không? Chính vì thế, anh đã quyết tâm sẽ không nói cho cô biết chuyện này. cả đời này, anh không muốn để cô phải chịu thêm bất cứ chuyện đau khổ nào nữa.
Cô nên được Cung Vũ Trạch nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, sau đó sẽ trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Cung thị, sống cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc.
Quý Thiên Tứ bảo cô về phòng làm việc nghỉ ngơi, tan làm thì cùng nhau về nhà. Quý An Ninh đã làm việc cả ngày, tối cô cũng muốn về nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa, tối nay có lẽ cô sẽ đến nhà Cung Vũ Trạch ăn tối. Cô nói với Quý Thiên Tứ một câu, anh cũng không có ý kiến gì.
Trong một biệt thự cách nhà Quý Thiên Tứ chưa đến một km, Âu Dương Mộng Duyệt cũng ký hợp đồng, thuê một phòng ở đó.
Nhà cửa cũng trang trí theo phong cách mà cô thích nên cũng không cần phải đổi lại nhiều, dì Hà cũng đang sắp xếp lại mọi thứ. Còn cô ta thì đi dạo xung quanh một chút, sau đó đi thẳng đến cửa căn biệt thự của Qúy Thiên Tứ, cô ngẩng đầu đánh giá căn nhà, rồi bắt đầu chờ mong sẽ có thể gặp được Quý An Ninh ở đây.
Hai chị em họ ở gần nhau như thế, cô ta cũng muốn biết một chút người chị này của cô là người như thế nào. Vì không để Quý Thiên Tứ chắn ghét, nên cô không muốn ngay lập tức phá vỡ quan hệ này, cô muốn làm bạn tốt với Quý An Ninh trước đã, làm cho tình cảm bọn họ thêm thân thiết hơn, đợi đến khi thời gian thích hợp rồi mới nói cho cô biết.
Buổi tối, quả nhiên Cung Vũ Trạch muốn mời hai người họ đến nhà anh, Quý Thiên Tứ cũng đi cùng. Cung Vũ Trạch gọi đầu bếp đến làm bữa tối, để ba người họ có thể ngồi ở phòng khách nói chuyện.
Quý Thiên Tứ không khỏi thăm dò hỏi một chút: “Vũ Trạch, ở Cảnh Tiêu lần trước, người đàn ông đi cùng cậu, hình như tôi đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải. Anh ta cũng là người trong giới kinh doanh đi!”
“Cậu ấy tên Lam Phong, là anh em tốt của tôi từ nhỏ đến giờ, hôm nào chúng ta hẹn gặp mặt cũng được, đều là bạn bè trong giới kinh doanh cả, quen biết nhiều thêm vài người cũng không xấu.” Cung Vũ Trạch vui vẻ tạo quan hệ. Trong kinh doanh, quen biết thêm vài người cũng có nhiều phương hướng phát triển hơn.
Lòng Quý An Ninh hơi căng thẳng, thấy Cung Vũ Trạch xem Lam Phong như bạn bè tốt nhất của mình, nghĩ nghĩ, xem ra không nói cho anh chuyện xấu của Lam Doanh cũng tốt.
Quý Thiên Tứ hỏi lại một lần nữa: “Anh ta là anh em tốt nhất của cậu ư?”
Cung Vũ Trạch tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại gật đầu: “Đúng vậy, giữa tôi và cậu ấy không có gì giấu giếm nhau cả, sao vậy? Không lẽ trên thương trường, anh Quý với cậu ấy có hợp tác gì à?”
“Tôi chỉ hỏi thế thôi, không có gì.” Quý Thiên Tứ cười trừ, sau đó quay người lại, ánh mắt đau lòng nhìn Quý An Ninh.
Không ngờ ba năm trước, Lam Doanh lại làm như thế với cô, còn anh trai của cô ta, lại là bạn tốt với Cung Vũ Trạch, thế cho nên, cô lại phải chịu uất ức lớn thế này. Ngoài đau lòng cho cô ấy, anh còn có hơi tức giận thay cô.
Bữa tối rất phong phú, cả món Trung- Tây kết hợp, mọi người ăn rất vui vẻ. Lúc ra về, Quý Thiên Tứ cố ý nói còn có công việc phải xử lý nên một mình quay về trước, nhờ Cung Vũ Trạch lát nữa đưa Quý An Ninh về.
Đây cũng là để thời gian cho bọn họ ở cùng với nhau.
Quý An Ninh biết suy nghĩ của anh trai mình, mặt cô không khỏi nóng lên, có chút ngượng ngùng.
Quý Thiên Tứ vừa đi, Cung Vũ Trạch tập tức cười rộ lên: “Anh trai em đúng là biết tạo cơ hội cho hai chúng ta mà.”
Câu nói này lại khiến Quý An Ninh càng thêm xấu hổ, cô quay người đưa lưng về phía anh. Anh nói vậy có vẻ như tiếp theo hai người họ sẽ làm chuyện xấu gì không bằng.
Cung Vũ Trạch ở phía sau ôm lấy thắt lưng cô, hôn lên gò má cô một cái: “Đều là người trưởng thành rồi, không cần để ý đến chuyện này.”
Quý An Ninh cúi đầu, nắm lấy tay anh đang ôm eo cô, nhẹ nhàng phủ lên, lại nghĩ đến gương mặt của Lam Doanh, cô thực sự không muốn buông tay anh ra lần nữa.
“Bây giờ vẫn còn sớm, em muốn làm gì, anh làm với em.”
“Đi dạo một chút đi, đầu bếp nhà anh làm món ăn ngon quá, em ăn no căng rồi.” Quý An Ninh cười nói.
“Được! Ở kia có một con đường đi lên núi, chúng ta đi bên đó đi.”
“Không có nguy hiểm gì đó chứ?”
“Có anh ở đây, em cứ yên tâm đi. Nếu em còn lo lắng, anh gọi Tiểu Kha đi cùng, cho nó làm thần hộ mệnh của em.”
Quý An Ninh cũng rất vui vẻ đồng ý, cô bật cười: “Được ạ! Mang nó đi thì sẽ không sợ nữa.”
Cung Vũ Trạch cười véo mũi cô, nói với vẻ ghen ghen: “Sao hả? Trong lòng em, chẳng lẽ anh không bằng tiểu Kha hả?”
Quý An Ninh cười khanh khách nói: “Ngay cả tiểu Kha mà anh cũng ghen hả.”
“Ghen chứ.” Cung Vũ Trạch thực sự muốn cô phải đặt anh ở vị trí đầu tiên anh mới vui vẻ.
Quý An Ninh đi đến bên cạnh ngồi xuống, lập tức khuôn mặt ủy khuất của tiểu Kha xuất hiện, cô lại cười không ngừng, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Quý An Ninh khoác cánh tay Cung Vũ Trạch, còn anh thì huýt sáo gọi tiểu Kha một tiếng, tiểu Kha ngay lập tức chạy phía trước mở đường.