“Tôi nói lại lần nữa, tôi còn độc thân, Qúy An Ninh, cô còn có cơ hội để theo đuổi tôi.” Cung Vũ Trạch với cơ thể khỏe mạnh hơi hướng về bên cô ta, với đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trái tim của Qúy An Ninh đập liên hồi, như lấy đà để nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta cầm lấy hợp đồng, tự chủ áp vào vị trí trái tim, hoảng quá không biết phải trả lời thế nào.
Theo đuổi anh ta một lần nữa? Cô ta theo đuổi anh ta sao?
“Vậy... Tôi sẽ mời anh đi ăn tối vào một ngày khác, hợp đồng tôi cầm đi trước, Cung thiếu gia tạm biệt.” Qúy An Ninh nói xong, thật sự đã cầm hợp đồng đi, cô ta nhớ đến sự thất vọng của anh trai, mà anh ta không cần dự án này, thì cho anh trai cũng tốt.
“Được! Tôi sẽ đợi.” Giọng nói của Cung Vũ Trạch hạ xuống nói vọng theo.
Qúy An Ninh đóng cửa xe lại, cô ta đứng sang một bên, nhìn vào cửa kính xe muốn nhìn thấy anh ta, nhưng cửa kính xe của người đàn ông vô lại đóng chặt, cô ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, chỉ nhìn thấy chiếc xe thể thao của anh ta, đi thẳng tuyến đường, trong ánh mặt trời rời đi.
Qúy An Ninh ôm bản hợp đồng, một nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại, đầu óc đều là câu nói đó của anh ta, anh ta độc thân, người con gái đó là em gái của anh ta, bên cạnh anh ta chưa có bất kỳ người phụ nữ nào, anh ta còn độc thân...
Qúy An Ninh dường như có một trận chiến vậy, đứng trước đài phun nước và thở một mình trong một lúc, cô ta mới đi vào sảnh lớn, vài nhân viên ngay lập tức tôn trọng chào cô ta, “Đại tiểu thư...”
Qúy An Ninh mỉm cười với họ, đi đến thang máy, đi thẳng đến phòng làm việc của Qúy Thiên Tứ.
Trong văn phòng của Qúy Thiên Tứ, ngồi đó có mấy cốt cán cao cấp công ty, Qúy An Ninh gõ cửa đi vào, nhìn Qúy Thiên Tứ nói, “Anh, em có một việc muốn nói với anh.”
Cũng đúng lúc Qúy Thiên Tứ cũng vừa họp xong một cuộc họp nhỏ, số cốt cán đó đứng dậy rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, Qúy Thiên Tứ nhìn tập tài liệu cô ta ôm trong lồng ngực, hỏi, “Em đang ôm cái gì vậy?
Qúy An Ninh đem tài liệu hợp đồng đưa cho anh ta “Anh, đây chỉ là do Cung Vũ Trạch vừa gửi đến, anh ta không muốn dự án mà anh ta đấu thầu, để lại cho công ty chúng ta.”
Qúy Thiên Tứ bị sốc, cầm hợp đồng mở ra xem, quả nhiên là bản hợp đồng mảnh đất mà anh ta muốn, anh ta nhìn Qúy An Ninh đứng trước mặt, đột nhiên đã hiểu ra chuyện gì, anh ta cười cười, “Anh ta thật là lương khổ dùng tâm a!
“Anh, anh đang nói về cái gì vậy!” Qúy An Ninh không hiểu. “Hóa ra là anh ta biết rằng anh đối với dự án này chưa có đủ chắc chắn, cho nên anh ta mới tham gia đấu thầu, hóa ta, anh ta dự tính sau khi lấy được, lại tặng cho chúng ta, An Ninh, anh ta là nhìn vào em mới làm như vậy đó.” Qúy Thiên Tứ nói xong, cười nhìn cô ta, “Xem ra anh ta vẫn còn có tình cảm với em.”
Khuôn mặt của Qúy An Ninh đỏ bừng, vừa rồi tất cả những lời trong xe, cô ta đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, anh trai lại nói thêm câu này, cô ta thực sự không biết làm thế nào để bình tĩnh lại.
“Anh ta thực sự có tâm, tìm một cơ hội, chúng ta phải cảm ơn anh ta.” Qúy Thiên Tứ nói xong, vỗ vào vai cô ta, “An Ninh, anh trai hy vọng em có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.” Nói xong, anh ta cầm bộ tài liệu đó đi ra ngoài.
Trong đầu của Qúy An Ninh lóe lên khuôn mặt của Lam Doanh, cũng không biết ba năm trước, trong tay của cô ta đã xóa video của mẹ đi chưa, nếu như cô ta đã xóa rồi thì tốt, nếu như chưa xóa, cô ta sẽ lại lấy ra uy hiếp cô ta.
Nghĩ về điều này, cô ta bị nhức đầu, cũng có chút bất lực.
Tuy nhiên, trái tim của Qúy An Ninh vẫn sản sinh ra một hy vọng, nhắm mắt lại, là khuôn mặt của Cung Vũ Trạch.
Lam Doanh ba năm trước làm tất cả sự việc, làm cô ta và người đàn ông yêu nhất rời xa nhau ba năm, cũng làm cho cô ta đã trải qua bao đau khổ, lẽ nào sau ba năm sau, cô ta vẫn nhận sự hạn chế của cô ta sao?
Không, trong lòng của cô có một tiếng kêu lớn nói không ra lời, đồng thời, cô ta không muốn danh tiếng của mẹ bị tổn thương, cô ta muốn lấy lại thứ trong tay của Lam Doanh, trước đây, cô ta không có năng lực, nhưng bây giờ, cô ta sẽ nỗ lực dành lấy.
Còn có một việc nữa, đã lặng lẽ nổi lên trong trái tim cô ta, lẽ nào Cung Vũ Trạch ba năm trước, anh ta không có yêu qua người phụ nữ nào sao? Giống như cô, trong ba năm, trong trái tim cô ta không bao giờ để ý bất cứ người đàn ông nào.
Nghĩ về điều này, đột nhiên, đôi mắt đỏ hoe, đau khổ, chua chát, còn có áy náy ưu tư, nhẫn chìm cô ta.
Cô ta nợ anh ta, quả nhiên, cuộc đời này đều không thể bù đắp hết được.
Quay lại phòng làm việc, Qúy An Ninh lặng yên mấy giây, cô ta đột nhiên muốn hẹn Lam Doanh ra ngoài nói chuyện, để cô ta đem thứ của mẹ trả lại cho cô ta.
Muốn lấy được số điện thoại của Lam Doanh, cô ta không thể trực tiếp lấy từ tay Cung Vũ Trạch, như vậy, cô ta chỉ có thể chủ động đi gặp cô ta, hoặc đến công ty nhà của cô ta để tìm.
Chớp mắt đã đến thời gian tan ca, Cung Thiên Tứ vì công ty đột nhiên lấy được dự án, không lý do trở nên bận rộn lên, Qúy An Ninh mời anh ta đi ăn tối, mà đúng lúc anh ta đã hẹn mới người khách đi ăn cơm, giống như rượu để trên bàn như này, Qúy Thiên Tứ sẽ không để ý sự có mặt của Qúy An Ninh.
Bữa tối của Qúy An Ninh trống rỗng, cô ta ngồi trong phòng làm việc, nghĩ về điều đó, cô ta không thể không can đảm hơn, cô ta ấn gọi điện thoại của Cung Vũ Trạch.
“A lô!” Trong một vài giây, giọng nói thấp của anh ta đến từ đầu bên kia.
“Tối nay có bận xã giao không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.” Qúy An Ninh có chút nhút nhát hỏi.
“Tất nhiên là có thời gian.”
“Vậy được, tôi sẽ đặt nhà hàng, anh có thể đón tôi không?”
“Được.” Đoạn đó Cung Vũ Trạch không có ý kiến.
“Vậy tôi đợi anh. “Nói xong, Qúy An Ninh vội cúp điện thoại di động, tim gan lại một lần nữa nhảy loạn xạ, cảm giác này, tại sao lại giống ba năm trước vậy, cảm giác lần đầu ở cùng anh ta? Tim càng đập nhanh, mặt đỏ đến mang tai, muốn cùng anh ta nói thêm mấy câu, đều giống như lấy đi nửa mạng người vậy.
Chuyện gì vậy? Trong ba năm qua, cô ta đã luyện sự can đảm lớn hơn rất nhiều, mà còn, nói chuyện với người lạ, cũng rất tự nhiên mà, nhưng tại sao, đến trước mặt anh ta, cô ta lại giống như người con gái tay chân luống cuống vậy.
Trong văn phòng làm việc cấp cao của Tập đoàn Cung Thị, miệng của Cung Vũ Trạch chứa một nụ cười, nhưng anh ta quên mất có sự hiện diện của trợ lý Diệp Sâm.
“Cung tổng, bữa ăn của anh với Tổng tài Tập đoàn Phi Lạc, còn hẹn nữa không?” Diệp Sâm đương nhiên nhìn ra, đã có người hẹn anh ta ăn cơm tối rồi.
Cung Vũ Trạch có tâm trạng tốt nói, “Hẹn lần sau đi! Tối nay tôi không có thời gian.”
“Nhưng mà, bữa ăn này rất quan trọng, anh chắc chắn muốn đẩy nó đi không?” Diệp Sâm nhắc anh ta một câu.
Cung Vũ Trạch suy nghĩ trong vài giây, lẩm bẩm lầu bầu nói một câu, “Không có bữa ăn nào, quan trọng bằng bữa ăn tối nay của tôi, tôi đã đợi ba năm rồi, đợi một người phụ nữ chủ động hẹn tôi ăn cơm.”
Diệp Sâm ở bên cạnh không nói nên lời, phụ nữ hẹn anh ăn cơm nhiều vô kể, trừ lúc anh mỗi lần từ trối, anh ta chu toàn nhức đầu mỗi lần với số tiểu thư đó, hẹn hò của anh ta còn ít sao.
“Ồ! Được rồi, tôi sẽ đẩy đi, không biết là vị tiểu thư nào mà có thể diện như vậy?” Diệp Sâm tò mò hỏi thăm một câu.
“Đó là Qúy An Ninh của Tập đoàn Qúy Thị.”
“Ồ! Tiểu thư Qúy chiều nay! Cô ta rất xinh đẹp.” Diệp Sâm phải thừa nhận rằng, Cung đại thiếu gia có một con mắt tốt.
Diệp Sâm là trợ lý sau này tuyển vào, vì vậy, đương nhiên không biết rằng Cung Vũ Trạch và Qúy An Ninh trước đây đã có một thời gian yêu nhau, nếu không, ông ta sẽ không ngạc nhiên mức độ hưng phấn như vậy. Cái miệng của Cung Vũ Trạch được nâng lên, đột nhiên lại lau sạch, anh ta hư nhẹ một tiếng, tự nhìn mình nói một câu, “Tôi tại sao lại tha thứ cho cô nhanh như vậy, thật không công bằng.”