Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 737




“Xe đang ở trên đường, đám người phó chủ nhiệm đã quay lại và chuẩn bị phẫu thuật cấp cứu cho Sở lão gia.”

Chiến Tây Dương vội vàng thả tập báo cáo xuống trên bàn và lao ra ngoài cửa.

Khi Chiến Tây Dương đi tới cửa đã nhìn thấy Phó chủ nhiệm dẫn theo mấy bác sĩ đang sốt ruột chờ, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong chỉ chờ xe cứu thương quay lại.

Từ phía xa lại nghe được tiếng của xe cứu thương vọng tới, chiếc xe di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Cuối cùng, sau hai phút, xe cứu thương đã dừng lại ở trước cửa bệnh viên, mấy người anh em Sở gia đều ở trên xe, sau khi đưa Sở lão gia xuống thì ông cụ đã hôn mê. Chiến Tây Dương cảm thấy căng thẳng, đây là cụ nội của Sở Nhan đấy.

Phó chủ nhiệm sốt ruột đẩy chiếc xe tiến về phía phòng cấp cứu. Chiến Tây Dương không có vào phòng phẫu thuật nên hắn chỉ có thể đứng chờ ở cửa, trong chốc lát hắn đã nhìn thấy Sở Nhan và Lý Nhân chạy tới.

“Cụ tôi đã được đẩy vào phòng mổ chưa?” Sở Nhan nhìn Chiến Tây Dương hỏi.

Chiến Tây Dương an ủi: “Cô đừng lo lắng, bác sĩ đang cố gắng cứu chữa ở bên trong! Sở lão gia vốn luôn khỏe mạnh, chỗ chúng tôi có đầy đủ hồ sơ bệnh án của ngài ấy nên không có việc gì đâu.”

Sở Nhan vẫn không bớt lo lắng, cô nhìn về phía chiếc đèn ở cửa phòng mổ. Cô giống như mọi người của Sở gia, trong lòng vô cùng lo lắng cho ông.

Chiến Tây Dương tỉ mỉ phát hiện ra, đại khái do cô quá sốt ruột, lúc tới đây trên thân chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, phải biết rằng trong hành lang của bệnh viện không có máy điều hòa, mà bây giờ trời đã rất lạnh rồi.

Chiến Tây Dương âm thầm lo lắng, chẳng qua lúc này thì việc cứu chữa cho Sở lão gia quan trọng hơn, hắn biết Sở Nhan khẳng định sẽ không quan tâm tới bản thân mình.

Một giờ sau, Phó chủ nhiệm dẫn theo nhóm bác sĩ đi ra, Sở lão gia cũng được cứu chữa nhưng còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vẫn cần chuyển vào phòng cấp cứu để theo dõi. Hắn cẩn thận giải thích về bệnh tình của ông cụ, bởi vì ông đã lớn tuổi nên cơ thể bị thoái hóa, bây giờ bệnh tình của Sở lão gia tương đối nghiêm trọng, có thể là một cơn đau tim, tiếp theo cần phải để ông nằm viện để theo dõi và trị liệu.

Đám người của Sở gia vẫn chưa yên tâm, cho dù bọn họ sớm có sự chuẩn bị tâm lý, biết ông cụ cuối cùng đã lớn tuổi, cũng đến thời điểm sinh lão bệnh tử, nhưng bọn họ vẫn mong ông có thể sống lâu trăm tuổi.

Người của Sở gia chỉ để vợ chồng Sở Liệt ở lại trông, bởi vì ông cụ vừa cấp cứu xong nên cơ thể còn rất yếu, cần phải có y tá chăm sóc.

Sở Nhan không đi vào, cô ở trong hành lang lạnh lẽo chợt hắt xì hơi một cái, cảm giác lạnh giá khiến cô run rẩy, cô khoanh hai tay cố gắng chống lại cái lạnh.

“Tiểu Nhan, con mặc quần áo không đủ thì về trước đi! Cứ để ba mẹ ở lại chăm sóc cụ là được!” Lý Nhân nhìn con gái đau lòng nói.

“Không được, mẹ, con muốn ở lại, con phải đợi tới khi cụ nội thoát khỏi nguy hiểm mới thôi.” Sở Nhan bình thường rất được ông cụ thương yêu, lúc này cô đương nhiên không thể rời đi.

Chiến Tây Dương thấy cô lạnh tới như vậy, hắn nghĩ đến trong phòng làm việc của mình còn chiếc áo khoác nên lặng lẽ đi về phía thang máy.

Chờ tới khi hắn xuống lần nữa, trong tay hắn cầm chiếc áo khoác ấm áp mà hắn từng mặc cho cô.

Tâm tình Sở Nhan đang nặng nề nhìn về phía phòng bệnh, đột nhiên trên vai được phủ thêm một cái áo khoác khiến cô cảm thấy kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt Chiến Tây Dương hiền hòa nhìn chằm chằm vào cô: “Chị mặc vào đi! Buổi tối ở đây rất lạnh.”

Trong lòng Sở Nhan cảm thấy ấm áp, cô tự nhiên có cảm giác mình được người đàn ông kém hơn hai tuổi này nuông chiều.

“Cảm ơn.” Cô nắm thật chặt lấy áo khoác của hắn nói.

“Không cần khách khí.” Chiến Tây Dương nói xong lại ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô chờ đợi.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong hành lang vô cùng yên tĩnh, bác sĩ trưởng và vợ chồng Sở Liệt đang ở trong phòng bệnh theo dõi tình hình của Sở lão gia.

“Hắt xì...” Sở Nhan lại nhảy mũi, hình như cô bị cảm lạnh mất rồi.

Chiến Tây Dương đột nhiên đưa tay lên, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô.

Sở Nhan khẽ chớp mắt, cô cảm giác bàn tay áp sát vào trán mình thật mạnh mẽ. Chiến Tây Dương khẽ nhíu mày.

Chỉ sờ có vài giây, hắn lại mở miệng nói: “Chị bị sốt rồi.”

Hắn vừa nói xong lại quay ra nói chuyện với cô y ta đi qua bên cạnh: “Cô cầm nhiệt kế qua đây giúp tôi.”

Cô y tá lập tức trở về trong phòng làm việc lấy một cái nhiệt kế, đo nhiệt độ cho Sở Nhan. Khi nhiệt kế được lấy ra lại thể hiện ba mươi tám độ năm.

“Chị cần phải uống thuốc hạ sốt.” Chiến Tây Dương nói với cô.

Hai người dì ở bên cạnh nghe vậy thì nói với Sở Nhan: “Tiểu Nhan, cháu nghe lời bác sĩ này, nhanh đi uống thuốc đi! Ở đây đã có các dì để ý rồi.”

“Chị đi tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ kê thuốc cho chị.” Chiến Tây Dương mở miệng nói. Nhìn thấy gương mặt trắng mịn của Sở Nhan đỏ ửng lên vì sốt, hắn lại cảm thấy lo lắng.

Sở Nhan cũng thấy đầu mình nặng nề nên cô gật đầu, đứng dậy theo Chiến Tây Dương đi về phía thang máy.

Khi đi tới trong phòng làm việc của Chiến Tây Dương, hắn tăng nhiệt độ trong phòng lên, kê đơn thuốc rồi bảo y tá đi lấy, hắn rót một chén nước ấm đặt tới trước mặt của Sở Nhan.

“Chị uống chén nước trước rồi lát nữa lại uống thuốc.”

Sở Nhan giống như đứa bé ngoan ngoãn uống nước, một lát sau thì y tá đã đưa thuốc tới, Sở Nhan lại uống hết.

“Chị cứ ở trong phòng làm việc của tôi mà nghỉ! Bây giờ cụ nội chị đang ở trong phòng theo dõi, chị cũng không vào được, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ nói cho chị biết, ngoài hàng lang có gió lớn.”

“Tây Dương, cám ơn cậu.” Sở Nhan ngẩng đầu nhìn hắn cảm kích cười.

Chiến Tây Dương nghe được cô không gọi mình là Chiến thiếu gia nữa, trong lòng cảm thấy rất vui sướng, hắn khẽ cười lắc đầu nói: “Chị không cần khách khí với tôi làm gì, tôi đi tới phòng bệnh đây.” Chiến Tây Dương nói xong lại lập tức bước ra ngoài.

Không hiểu sao, Sở Nhan cảm giác mình có thể dựa vào người đàn ông mặc áo blouse trắng này, có lẽ đây chính là cảm giác tin cậy giữa bệnh nhân đối với bác sĩ!

Khi Chiến Tây Dương mặc áo blouse trắng, cô cảm giác người đàn ông này thật đẹp trai, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn.

Sở Nhan kéo lại áo, vẻ mặt lo lắng không yên, cô thật sự hy vọng ông nội có thể vượt qua được cơn bệnh này. Sở Nhan ngồi chờ ở ghế sa lon trong phòng làm việc của Chiến Tây Dương, nhưng trong thuốc cô uống còn có một ít thuốc có tác dụng an thần, lúc này đã hai giờ sáng, cô lại bị sốt cho nên thật sự không chịu được, cô dựa lưng vào sô pha lại ngủ mất.

Khi Chiến Tây Dương đi kiểm tra các phòng bệnh trở về đã nhìn thấy cô gái đang ngủ trên ghế sa lon, trên người cô chỉ khoác cái áo khoác của hắn lại tự nhiên ngủ như vậy.

Chiến Tây Dương đi tới, đưa tay sờ vào trán của cô, cô đã đỡ sốt nhưng tuyệt đối không thể ngủ như vậy được. Chiến Tây Dương có một gian phòng nghỉ ở bên cạnh, trong đó có giường cũng có chăn. Chiến Tây Dương vỗ nhẹ vào vai của cô: “Sở Nhan, Sở Nhan, chị tới phòng của tôi ngủ đi.”

“Ừ...” Sở Nhan chỉ mơ màng kêu lên một tiếng, bởi vì tác dụng của thuốc nên cô nghiêng người, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Chiến Tây Dương lập tức đưa tay ra, Sở Nhan gục mặt vào trên ngực hắn. Chiến Tây Dương không gọi cô nữa mà bế cô đi về phía giường trong gian phòng nghỉ của mình.