Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 606




Cuối cùng, sau hai mươi phút xe của Lam Ca, lái vào tòa biệt thự độc lập, xe lái đậu đến trước cửa sân vườn, ở đây không có hàng rào lan can, mà là nguyên mảnh sân cỏ vườn hoa, đều là sân vườn ngoài nhà của anh, ngay lúc này, các quản gia của gia tộc, dẫn dắt hơn năm mươi cô hầu đứng trước cửa nghênh đón, họ đều là người chăm sóc hầu hạ trọng biệt thự của Lam Ca, đồng thời, ở đây đều có rất nhiều con cái của họ ở lại an cư lạc nghiệp, canh tác trồng trọt, hầu hạ gia tộc Hermankin lúc cần thiết, trên đảo có gần ngàn người hầu và người nhà của họ.

Vả lại Hermankin là một gia tộc rất văn minh, sẽ chu cấp cho con cái giỏi giang của họ xuất ngoại du học, tiếp đón sự giáo dục cao đẳng, trở thành nhân tài cốt cáng của công ty gia tộc, cũng có thể rời xa tự phát triển, cho nên, người hầu trên hòn đảo đều phổ biến học lực cao, nhưng họ không muốn rời khỏi đây, họ đã quen Hermankin làm chủ nhân của họ, phục vụ người trong gia tộc này, trở thành niềm vinh hạnh của họ.

Sau khi ông cụ Hermankin qua đời, chủ nhân duy nhất của gia tộc Hermankin chính là Lam Ca, vả lại gia tộc này vốn dĩ con cháu ít ỏi, lúc này, càng trở nên hiếm hoi.

Diệp Tiểu Thi ngồi bên ghế phụ, nhìn hàng người xếp dài trước cửa biệt thự, cô lập tức mở to mắt, chưng hửng.

“Họ là ai vậy?” Cô thắc mắc hỏi.

“Họ, đều là người hầu của anh.” Lam Ca mím môi cười đáp.

Diệp Tiểu Thi không hề biết rằng, người hầu của anh lại nhiều như thế.

“Nhiều quá!”

“Đây chỉ là một bộ phận người hầu của anh, chuyên hầu hạ việc ăn uống ngủ nghỉ của anh, tính ra, trên hòn đảo có hơn một ngàn người hầu, cho nên, em không cần phải ngạc nhiên đâu, sau này, em chính là chủ nhân của họ, em có thể tùy tiện sai bảo họ.” Có thể Lam Ca từ nhỏ đã quen với việc có người hầu hạ, cho nên, lúc này đây, trong lời nói của anh, toát lên giọng điệu của một chủ nhân.

Diệp Tiểu Thi nhìn anh, thoáng chốc chẳng biết nói gì nên lời.

“Xuống xe đi! Có lẽ họ đã đứng chờ lâu lắm rồi.” Dứt lời, Lam Ca mở cửa xe bước xuống, những người hầu kiên nhẫn chờ đợi anh bước qua cửa ghế phụ, mở ra, trông nhìn anh dắt ra từ cửa bên là một người con gái phương đông xinh đẹp khác.

Tại sao lại nói là một người khác thế?

Vì nửa năm về trước, đã gặp một người rồi!

Nhưng lần này, họ đều biết cô mới thực sự là Diệp tiểu thư.

Lam Ca dắt Diệp Tiểu Thi bước đến chính giữa bọn họ, tất cả người hầu đều hai tay chắp trước ngực, nghênh đón họ một cách long trọng.

“Thiếu gia, bữa ăn sáng của anh và Diệp tiểu thư đã được chuẩn bị xong.”

“Được! Chúng tôi về phòng tắm rửa và đến sau.” Lam Ca đáp, nắm lấy Diệp Tiểu Thi bước vào trong biệt thự.

Diệp Tiểu Thi nhìn ngắm suốt, bị sự giàu có của người đàn ông này làm mới thế giới quan, đương nhiên, tất cả những thứ này, cô không có ý định chiếm hữu, ngược lại còn có vẻ không có khả năng tiếp nhận, cô bắt đầu suy nghĩ, nếu thực sự gả cho Lam Ca, lý tưởng tương lai của cô sẽ biến thành như thế nào cho tốt đây?

Trước khi, cô lúc nào cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, để cuộc sống của mình thay đổi tốt hơn, nhưng bây giờ, cô thực sự không biết tương lai nên làm gì đây, hoặc chỉ là sinh con đẻ cái thôi!

Lam Ca dắt Diệp Tiểu Thi về đến phòng ngủ, giờ đây, anh và Diệp Tiểu Thi chưa có phá vỡ bức màn cuối cùng trong mối quan hệ này, cho nên, anh tôn trọng cô.

“Tiểu Thi, anh nhường phòng ngủ chính của anh cho em ngủ nhé!” Anh nói với cô.

“Không cần đâu, em ngủ phòng khách là được rồi.” Diệp Tiểu Thi biết rằng, anh có cái gì tốt, đều sẽ cho cô hết.

Lam Ca rất muốn nói rằng, hay là mình ngủ cùng nhau đi, nhưng, hiện giờ anh chưa thể nói.

“Được, vậy thì em ở căn phòng kế bên anh nhé.” Lam Ca dắt cô bước vào, Diệp Tiểu Thi rất thích, cô không có yêu cầu gì trong hoàn cảnh này.

“Tắm rửa rồi xuống lầu dùng bữa ăn sáng.”

“Được!” Diệp Tiểu Thi gật đầu, Lam Ca lập tức gọi hai nữ hầu trẻ tuổi vào, họ đem cho Diệp Tiểu Thi một bộ đồ ngủ sạch sẽ và một bộ đầm.

Diệp Tiểu Thi cảm kích cười với họ, hai nữ hầu bồn chồn rời khỏi, Diệp Tiểu Thi thở nhẹ, cô đã sống quen cuộc sống tự do tự tại, bây giờ, đột nhiên có quá nhiều người hầu hạ cô, cô thực sự không quen!

Diệp Tiểu Thi tắm xong đi ra, Lam Ca mặc bộ vest màu trắng ngà đang ngồi đợi cô trên ghế sofa, dưới sự kết hợp của bức tường màu vàng kim xa hoa, hơi thở cao quý của người đàn ông này, càng trở nên mãnh liệt, Diệp Tiểu Thi thờ thẫn nhìn.

Lam Ca nhìn cô, dưới mắt toát lên vẻ cười, anh đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay cô, dắt cô đi xuống lầu.

Dưới lầu, đã có người hầu đứng cuối đầu đợi họ, trong không gian trắng sáng của phòng ăn, trên bàn ăn bày biện không dưới hai món món ăn bữa sáng, rất phong phú, Diệp Tiểu Thi đã ngửi được mùi thơm ngọt ngào của phomai, cô thực sự đói rồi.

Trong lúc họ dùng bữa, người hầu đều sẽ tránh xa, Diệp Tiểu Thi ngẩng đầu nhìn Lam Ca, “Bình thường một mình anh cùng dùng bữa ăn nhiều như thế sao?”

Lam Ca gật đầu, “Cũng cỡ đó, đây là cách thức ăn sáng mỗi ngày từ nhỏ tới lớn của anh.”

Diệp Tiểu Thi bỗng nhiên cười, hình như đang nhớ đến việc nào đó rất vui.

Đôi mắt xanh thẫm của Lam Ca cũng nhiễm lấy nụ cười của cô, trở nên sáng lạn mê hồn, “Em cười gì thế?”

“Không có gì, chỉ là em nghĩ đến, tại sao anh vẫn chưa có mập lên.” Diệp Tiểu Thi muốn cười lắm! Tại vì từ nhỏ tới lớn đều ăn như thế, anh ta nên biến thành con heo mới đúng cơ chứ!

Lam Ca cười ấm áp, “Đồ ăn nhiều, nhưng anh đâu có ăn nhiều đâu!”

Diệp Tiểu Thi chỉ còn nước nhịn cười, sau đó, cô cầm muỗng lên, múc một miếng phomai quết lên bánh mì, dùng dao nhỏ cắt nhẹ nhàng, sau đó dùng nĩa gắp ăn, mùi vị rất ngon.

Dùng xong bữa sáng, Lam Ca dắt cô đi dạo xung quanh, Diệp Tiểu Thi mới đến, mọi thứ đều còn rất mới mẻ, đột nhiên trên sân cỏ có hai chú chó lớn Labardo chạy ra, Diệp Tiểu Thi có chút sợ hãi, nhưng sau khi Lam Ca và chúng giao tiếp với nhau, hai chú chó như hiểu ý, bám theo Diệp Tiểu Thi vui đùa, rất thích cô ấy.

Diệp Tiểu Thi thực sự bị sự lôi cuốn của người đàn ông này chinh phục rồi, ngay cả chó cũng thích anh ta, nghe lời anh ta.

Buổi trưa, Diệp Tiểu Thi rất mệt mỏi, vì ở trên máy bay không có ngủ đủ giấc, ăn xong bữa trưa, cô bắt đầu gật gù, Lam Ca dẫn cô lên lầu, Diệp Tiểu Thi và Lam Ca chia nhau về phòng ngủ, cho đến chiều tối mới thức dậy.

Khi Diệp Tiểu Thi tỉnh ngủ, Lam Ca đã thức trước rồi, anh vẫn ngồi đợi cô trên ghế sofa trước của phòng cô, cầm cuốn sách lướt xem, Diệp Tiểu Thi mở cửa, nhìn bóng dáng của anh, bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp, đáng lẽ đối mặt với hoàn cảnh mới lạ, có cảm giác thận trọng, nhưng người đàn ông này lại cho cô một cảm giác an toàn.

Lam Ca lập tức bỏ sách xuống đứng dậy, dưới ánh đèn, bóng dáng anh càng trở nên ấm áp và mê ly, “Thức rồi à?”

Ngay ca giọng nói cũng trầm lắng gợi cảm.

“Vâng!” Diệp Tiểu Thi chớp chớp mắt, mím môi cười.

“Đói chưa?”

“Vẫn chưa đói!” Dứt lời, Diệp Tiểu Thi thấy trên bàn để một ly nước, “Đây là ly nước của anh sao?”

“Đúng rồi!”

“Em khát rồi, em muốn uống một miếng.” Diệp Tiểu Thi nói xong, khuôn mặt đỏ ửng, bây giờ, cô đã không từ chối đồ dùng anh từng dùng qua rồi.

Lam Ca đưa cho cô, Diệp Tiểu Thi khát nước uống liền một mạch, trong họng Lam Ca phát ra một tiếng cười nhẹ.

“Chúng ta đi dạo đi, rồi về dùng bữa tối.” Diệp Tiểu Thi khẩn cầu.

“Được!”