Cung Vũ Ninh từ trong phòng bước ra, trong tay cầm một chiếc tú vô cùng tinh sảo, vốn dĩ cô vẫn nghĩ rằng Hạ Lăng Sơ còn chưa đi ra ngoài, nào ngờ, cô vừa mở cửa, đã nhìn thấy bóng hình thon dài, tuấn tú đang dựa trên tường cạmh cửa phòng cô.
Anh làm cô giật mình một cái, sau đó, cô có chút không tự nhiên đưa ta gài sợi tóc vừa vương xuống ra sau gáy, đôi mắt tròn cong lên để lộ ý cười, làm lộ ra một vẻ thu hút tự nhiên của thiếu nữ.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ cũng hơi ngây ra, cô trang điểm qua một chút, nhưng lại vô cùng thuần khiết đến mê người.
"Đi thôi!" Hạ Lăng Sơ ép buộc ánh mắt của bản thân không cho phép tham lam mà nhìn quá nhiều vào gương mặt cô, anh xoay người, cho tay vào túi quần rồi đi trước.
Cung Vũ Ninh đuổi theo ở phía sau, nhìn anh đang mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, bóng lưng vừa thẳng tắp vừa rộng rãi, khiến cho người khác có một loại cảm giác an toàn vô cùng.
Đến phòng ăn, hai người lựa chọn một vị trí gần cửa sổ, Cung Vũ Ninh hai tay chống cằm, thưởng thức cảnh biển bên ngoài cửa sổ, một gương mặt với đường nét tinh tế, khiến cho người phục vụ đẹp trai đến ghi chọn món cũng ngẩn người, tay cầm thực đơn, mà lại quên không nói gì.
Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nghiêm túc quét qua, nhìn phục vụ bằng sát khí bừng bừng, phục vụ lập tức thu hồi ánh mắt, có chút lắp bắp lên tiếng: “Xin hỏi hai vị, muốn... muốn dùng gì?"
Hạ Lăng Sơ rút thực đơn trong tay hắn, đưa thực đơn tới trước mặt Cung Vũ Ninh đang ngồi đối diện: “Cô gọi trước đi."
Cung Vũ Ninh mỉm cười nhận lấy, gọi tất cả món ăn mà mình muốn, sau đó đưa cho Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ gọi món xong, phục vụ nhận lại thực đơn rồi rời đi.
Cung Vũ Ninh nghĩ đến chuyện khi đến bến tàu tiếp theo hắn phải rời thuyền, nghĩ đến sau này có thể không có cơ hội gặp lại nữa, thấy có chút tiếc nuối.
"Anh định xử lý chuyện của Cổ Hạo và em họ như thế nào? Nếu như anh thật muốn tách bọn họ ra, mong anh hạ thủ lưu tình." Cung Vũ Ninh chỉ có thể nhân lúc tâm trạng hắn đang tốt, thay Cổ Hạo cầu cứu hắn.
Mặt Hạ Lăng Sơ không có biểu cảm gì nhìn cô: “Ý cô là, nói tôi đừng đối phó với người nhà họ Cổ?"
"Đây là chuyện của Cổ Hạo, chuyện này với người nhà cậu ấy không hề có liên quan gì! Bọn họ cũng từng phản đối quyết liệt chuyện tình cảm của Cổ Hạo, vậy nên bọn họ vô tội." Cung Vũ Ninh nghĩ đến Cổ Duyệt, bây giờ Cổ Duyệt vẫn còn chưa biết em trai cô, đang bị Hạ Lăng Sơ dạy dỗ!
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ phát ra tia sắc lạnh, chuyện này trước mắt, anh không còn bất kỳ con đường nhượng bộ nào khác, nhất định phải làm Cổ Hạo rời khỏi em họ anh, đồng thời, còn phải nghĩ biện pháp cho em họ trở về chính đạo, lấy vợ sinh con, để dòng máu của dòng họ anh được lưu truyền mãi mãi.
"Xin anh đó, coi như tôi cầu xin anh được không?" Hai tay Cung Vũ Ninh chắp vào nhau, vô cùng thành khẩn nhìn hắn: “Đừng động đến người nhà họ Cổ."
Hạ Lăng Sơ đúng là bởi vì chuyện này mà trút giận lên toàn bộ người của Cổ gia, cảm thấy, chỉ có việc để cả gia tộc này phải trả giá đắt, mới có thể đe dọa Cổ Hạo, khiến hắn rời bỏ em họ, hôm nay, Cung Vũ Ninh bất ngờ xuất hiện, hơn nữa, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hơn nữa anh và cô còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, việc này thực sự đã làm rối loạn kế hoạch của anh.
Cung Vũ Ninh thấy anh không trả lời, cô cắn cắn môi, thở dài một cái, có chút thất vọng.
Nhưng ngay lúc đó, người ngồi trước mặt cô lại cất tiếng: “Được, tôi đồng ý với cô, không đụng đến người của Cổ gia."
Đôi mắt của Cung Vũ Ninh lập tức sáng lên như sao sáng trên bầu trời đêm: “Thật sao?Anh đồng ý rồi đó, cám ơn anh."
Hạ Lăng Sơ gật đầu một cái: “Lời tôi đã nói, đương nhiên sẽ làm."
Cung Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng lo lắng thay Cổ Hạo, hắn đồng ý bỏ qua cho Cổ gia, nhưng không nói rằng sẽ bỏ qua cho Cổ Hạo, cô lại khẩn cầu thêm lần nữa: “Cũng mong anh hạ thủ lưu tình với Cổ Hạo, đừng làm tổn hại cậu ấy."
"Việc mà tôi đồng ý với cô, chỉ là bỏ qua cho Cổ gia, còn với Cổ Hạo, món nợ giữa tôi với hắn còn chưa tính xong đâu.” Ánh lạnh lẽo lóe lên từ đáy mắt Hạ Lăng Sơ, giống như vẫn muốn cầm dao đâm Cổ Hạo một nhát.
Cung Vũ Ninh chỉ có thể âm thầm cầu mong cho Cổ Hạo có thể thoát khỏi kiếp nạn này, có lẽ, nếu như tình cảm của bọn họ thật sự kiên định, có thể vượt qua một cửa ải, nếu như không đủ kiên định mà nói, với thủ đoạn ác liệt của Hạ Lăng Sơ như vậy, cõ lẽ sẽ chia tay.
Bữa tối của hai người được mang tới, Cung Vũ Ninh đã đói bụng, cô chăm chú chuyển sự chú ý lên bàn thức ăn ngon miệng kia, Hạ Lăng Sơ đối diện cũng yên tĩnh dùng bữa.
Thỉnh thoảng ánh mắt hai người có chạm nhau, Cung Vũ Ninh cũng sẽ cười một chút, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ luôn phức tạp khó lường, làm người khác không suy đoán được gì.
"Đúng rồi, buổi chiều có thể cùng tôi đi sòng bạc chơi một chút được không, lần này, tôi đã mua ít tiền cược, tôi muốn đi thử vận may của mình một chút." Cung Vũ Ninh cảm thấy trò đoán to nhỏ lần trước chơi rất vui, cô muốn đi chơi thêm nữa.
Hạ Lăng Sơ gật đầu một cái: “Được! Tôi đi cùng cô."
Ăn cơm xong, hai người liền đi dạo xuống tầng một, lúc Cung Vũ Ninh chuẩn bị cầm thẻ tiền cược ra, thì chiếc thẻ của Hạ Lăng Sơ đã được đưa ra nhanh hơn: “Mười triệu tiền đặt cược."
Cung Vũ Ninh kinh ngạc mấy giây, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu đang đứng phía sau: “Này, đã nói là tôi tự mua mà."
"Chiều hôm nay, cô cứ thoải mái chơi, thắng coi là của cô, thua coi là của tôi." Hạ Lăng Sơ nhìn thẳng vào cô một cách nghiêm túc.
Cung Vũ Ninh không đồng ý: “Không được, tôi không thể dùng tiền của anh."
Hạ Lăng Sơ đặt khay tiền cược vào tay cô: “Đi chơi đi!" Nói xong, hắn lại nho nhã bước đi, dẫn đầu bước vào khu đặt vô số loại bàn đánh bạc.
"Ê... Tôi nói, tôi không thể dùng tiền của anh mà." Cung Vũ Ninh ôm mười triệu tiền cược, đi theo hắn.
Hạ Lăng Sơ trực tiếp dẫn cô bàn chơi cược to nhỏ, hôm nay người chơi ở đây ít hơn một chút, Hạ Lăng Sơ tìm được một bàn trống, nói với cô: “Chơi ở chỗ này đi!"
Cung Vũ Ninh âm thầm hy vọng bản thân có thể thắng, như vậy, có thể đưa tiền thắng cho hắn, chứ không phải là thua tiền.
Vận khí của Cung Vũ Ninh lúc bắt đầu thật sự rất tốt, mới vừa đặt ba ván, đều thắng cả, sau đó có thêm hai người đến chơi, chơi cùng bàn với cô, dần dần, cô liền bị thua hết, dường như xúc xắc kia muốn làm đối thủ với cô vậy.
Thua liên tiếp sáu trận, gương mặt nhỏ nhắn của Cung Vũ Ninh rầu rĩ nhăn lại phụng phịu, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nhìn cô, để lộ ra sự đau lòng và cưng chiều mà bản thân hắn cũng không nhận ra.
"Không chơi nữa." Cung Vũ Ninh ôm tiền cược đứng dậy, quả nhiên cô không phải người có vận khí đánh bạc.
"Tại sao không chơi nữa." Hạ Lăng Sơ hỏi.
"Sau này tôi cũng không chơi nữa." Gương mặt Cung Vũ Ninh đầy khí thế nói.
Hạ Lăng Sơ cười đưa tay ra, xoa đầu cô một cách tự nhiên, Cung Vũ Ninh mở to mắt, bị anh xoa đầu như vậy, dường như mọi sự bực bội khi đánh cược vừa rồi biến mất một cách kì lạ.
"Được, vậy thì không chơi nữa." Hạ Lăng Sơ đưa cô đi đổi tiền cược, hai người đến một gian phòng, đi đến Thành phố đồ chơi, ở đây có trò gắp gấu bông, Cung Vũ Ninh nhìn thấy gấu bông xinh xắn bên trong, trong lòng ngứa ngáy, cô liền đi đổi một chút tiền rồi quay lại.
"Nhìn tôi này, tôi rất có tài năng trong việc bắt cái này đó." Cung Vũ Ninh lại khoe khoang vận may của cô.
Sau đó, cô dùng hết sức mình bắt nó, nhưng mà, thiết kế của thiết bị này vô cùng đối nghịch với người chơi, tất cả tiền xu của cô đều dùng hết rồi, nhưng đến một con gấu bông cũng không bắt được. Sau khi bỏ đồng tiền cuối cùng vào nhưng vẫn về tay không, cô nhìn chằm chằm mấy con gấu bông đáng yêu ở bên trong không ngừng thở dài.
"Còn muốn gắp nữa sao?" Hạ Lăng Sơ ở bên cạnh cố nhịn cười, vẻ mặt thành thật hỏi.
Cung Vũ Ninh hoàn toàn cảm thấy hoài nghi với vận may của mình, cô có chút chán nản cắn môi: "Được rồi, không gắp nữa." Nói xong, nhìn con gấu màu hồng xinh đẹp ở bên trong: "Tôi thật sự rất rất thích."
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ ngó nghiêng khắp các cửa hàng ở xung quanh, nhìn thấy một cửa hàng chuyên bán gấu bông, hắn bước về phía cửa hàng đó.
Cung Vũ Ninh vẫn đứng ở trước tủ gấu bông thở dài, vừa quay đầu lại, ơ, Hạ Lăng Sơ đi đâu rồi?
Không phải bị bắt cóc rồi đấy chứ. Cung Vũ Ninh lập tức hiện ra suy nghĩ đó, cô đứng tại chỗ gọi to: "Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ... anh ở đâu vậy?"
Cung Vũ Ninh lo lắng nhìn xung quanh, cô đứng ở giữa đường phố, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ lo lắng, Hạ Lăng Sơ cầm một con gấu bông màu hồng đi ra, liền nhìn thấy cô gái với khuôn mặt lo lắng đứng ở giữa đường phố ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng là đang tìm hắn.
Lúc này, Hạ Lăng Sơ thấy tim mình nhói một cái, không thấy hắn, cô đã lo lắng như vậy sao?
Cung Vũ Ninh đang nhìn khắp nơi, bỗng nhiên, từ trên đỉnh đầu cô, một con gấu bông màu hồng trông rất đáng yêu bất ngờ xuất hiện, chắn ngang tầm nhìn của cô, Cung Vũ Ninh thấy con gấu bông, xúc động xoay người lại, nhìn thấy anh ở sau lưng vẫn bình an vô sự.
Cô rất vui vẻ và xúc động hơn khi nhận được quà, cô đưa tay ôm lấy con gấu bông mà hắn tặng cho, có chút tức giận: "Sao anh không nói câu nào đã đi vậy. Anh không biết tôi lo lắng cho anh nhiều thế nào sao?"
"Lo tôi làm sao?" Hạ Lăng Sơ hí mắt buồn cười.
"Lo anh bị bắt cóc chứ sao." Cung Vũ Ninh thốt lên.
Hạ Lăng Sơ cười không nói câu gì, khẽ búng lên trán cô: "Tôi làm sao có thể bị bắt cóc được chứ?"
Cung Vũ Ninh lúc này mới nhớ ra, vệ sĩ của anh có mặt khắp mọi nơi, bọn họ không thể nào để anh bị bắt cóc được. Cô cười rồi nhìn con gấu trong tay, mặc dù không phải là con gấu ở trong cái tủ kia, nhưng, nó là con gấu màu hồng, cũng vô cùng đáng yêu, cô rất thích.
"Cảm ơn nhé" Cung Vũ Ninh ôm lấy con gấu, cười rất hồn nhiên.
Hạ Lăng Sơ chớp mắt trả lời: "Cô thích là được rồi."
"Tôi rất thích." Cung Vũ Ninh ngẩng đầu lên đáp lại rất nghiêm túc.
Lúc này, từ sau lưng cô có một giọng nói đầy ngạc nhiên vui mừng: "Vũ Ninh”
Là giọng của Andrew.
Cung Vũ Ninh quay đầu lại, không phải Andrew thì là ai? Tay hắn xách liền mấy cái túi nên dễ nhận thấy đi shopping rất vui vẻ.
"Andrew!" Cung Vũ Ninh cũng rất vui vẻ khi gặp hắn, Andrew đi tới, nhìn thấy người đứng bên cạnh Cung Vũ Ninh, lại nhìn con gấu bông được cô ôm trong lòng, hắn trừng mắt nhìn, sau đó nhìn Cung Vũ Ninh hỏi: "Vị này là bạn trai em à?"
Khuôn mặt xinh xắn của Cung Vũ Ninh bỗng ửng đỏ lên, lắc đầu: "Không phải. Anh ấy là bạn em."
Hạ Lăng Sơ giấu đi nụ cười trong đáy mắt, khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng của anh, anh nhìn Cung Vũ Ninh nói: "Cô với bạn đi dạo đi. Tôi đi về trước đây."
Nói xong, hắn quay người đi hòa vào dòng người trên phố.
"Nói đi là đi luôn à." Cung Vũ Ninh nhìn theo bóng lưng hắn, có chút ngạc nhiên.
"Của anh ta tặng em à?" Andrew nhìn con gấu bông cô đang ôm, làm bộ ghen tuông hỏi.
"Ừm." Cung Vũ Ninh gật đầu một cái.
"Thích cái này phải nói sớm chứ. Anh cũng có thể tặng cho em, đi, vào cửa hàng chọn lấy mấy con, anh sẽ trả tiền." Trong lòng Andrew cũng muốn tặng cho cô mấy con.
Cung Vũ Ninh cười nhìn hắn: "Đừng làm ầm lên nữa. Em có một con là đủ rồi."
"Em cảm thấy của anh mua không đẹp bằng của hắn à? Để anh chọn cho em hai con." Andrew nói xong, liền đi vào cửa hàng nơi mà Hạ Lăng Sơ vừa mới mua con gấu bông đó.
Ở phía sau, Cung Vũ Ninh không nói gì im lặng đi theo vào trong: "Andrew, đừng mua nữa, em có một con là được rồi."
Mà Andrew tin vào mắt mình, cầm lấy hai con cho Cung Vũ Ninh, cũng rất đáng yêu, liền cầm đi tính tiền ngay, sau đó, nhét cả hai vào lòng Cung Vũ Ninh.
"Này, anh tặng em đấy." Andrew cười vô cùng hài lòng.
Cung Vũ Ninh cười ôm cả ba con gấu vào lòng, nói với hắn: "Anh mua đồ xong chưa? Đã về được chưa."
"Ừm. Mua xong rồi, anh chọn cho em một món quà." Andrew nói.
"Anh tặng cho em gấu bông rồi, không cần tặng nữa đâu." Cung Vũ Ninh thật sự rất thích gấu bông.
"Cũng không đáng bao nhiêu, đi, về thôi." Andrew nói xong, đi về phía thang máy.
Ở trên tầng hai của một quán cà phê, bóng người Hạ Lăng Sơ ngồi ở bàn gần cửa sổ, lúc ban đầu anh muốn về phòng, nhưng anh lại dừng thang máy ở tầng hai và chọn ngồi một quán cà phê.
Ở vị trí cửa sổ đó, vừa có thể nhìn thấy người ta mua bán đi lại tấp nập trên đường, và cũng có thể nhìn thấy Cung Vũ Ninh với Andrew, lúc này, vẻ mặt Hạ Lăng Sơ buồn rầu nhìn cô gái đang ôm ba con gấu bông cười nói vui vẻ với Andrew rồi rời đi, không hiểu sao trong lòng dường như rất buồn và bực bội.
Hóa ra, không phải lần của anh tặng thì sẽ có một ý nghĩa khác, hóa ra, chỉ cần là những con gấu bông đáng yêu do bất kỳ người đàn ông nào tặng cho cô, cô cũng sẽ nhận, hơn nữa còn ôm vào trong lòng và rất vui vẻ.
Đột nhiên, Hạ Lăng Sơ cảm thấy tất cả những chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm từ trước tới giờ toàn tập trung hết vào mấy ngày hôm nay. Anh nghĩ, sau này mình sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
Càng không làm với bất kỳ một cô gái nào hết.
Cung Vũ Ninh và Andrew về đến phòng của hắn, Andrew đưa quà tặng cho cô, một chiếc lắc tay vô cùng xinh đẹp, Cung Vũ Ninh nhận lấy, lần sau sẽ tặng lại cho hắn một món quà khác.
Cô thấy hơi mệt, về đến phòng, tay vẫn ôm ba con gấu bông trước ngực rồi ngồi xuống ghế sô pha. Cung Vũ Ninh đặt hai con ở trong đó xuống, giữ lại con màu hồng cầm ở trong tay mím môi cười. Cô thật sự không ngờ là Hạ Lăng Sơ lại có lòng như vậy, cõng cô lại còn lén đi mua gấu bồng tặng cô.
Với lại cô vẫn thích con gấu màu hồng nhất.
Cung Vũ Ninh ôm con gấu vào lòng, cảm thấy rất ấm áp như có cảm giác được một người cưng chiều vậy, nhưng lại không giống với cảm giác được ba và anh trai cưng chiều.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như là, một cảm giác rất ngọt ngào.
Mà hai con gấu của Andrew tặng cũng rất đáng yêu, chẳng qua là con này màu hồng nên cô thích hơn.
Chạng vạng tối, Cung Vũ Ninh nhấn chuông nhà Hạ Lăng Sơ một hồi lâu không thấy có ai mở cửa. Xem ra anh không ở nhà rồi, anh đi đâu vậy? Cung Vũ Ninh không khỏi tò mò.
Cung Vũ Ninh và Andrew ăn tối cùng nhau, ăn xong bữa ăn tối đã là chín giờ rồi. Cung Vũ Ninh lại nhấn chuông nhà Hạ Lăng Sơ, vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Cung Vũ Ninh không khỏi lo lắng, anh đi đâu rồi? Chẳng lẽ bệnh tình của anh lại nghiêm trọng hơn rồi sao? Không hiểu sao, Cung Vũ Ninh cứ cảm thấy hình như anh đã xảy ra chuyện gì.
Cô có nên đi tìm anh? Cung Vũ Ninh liền ấn vào sợi dây chuyền đeo trên cổ, rất nhanh, có bốn vệ sĩ của cô đi tới.
"Tiểu thư có gì dặn dò?"
"Các anh có thể đưa tôi đi tìm một người được không?" Cung Vũ Ninh nói với họ.
"Được."
Cung Vũ Ninh suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu đi đến bệnh viện tìm anh trước. Dù sao, cũng chỉ là cô muốn đi tìm anh thôi.