Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1147




Hạ Lăng Sơ bất giác chu môi, có chút đùa cợt nhìn cô nói: “Kiểu uy hiếp trẻ con này của cô dùng với tôi cũng vô dụng thôi.”

Cung Vũ Ninh chẹn họng nói: “Anh có thể nghe lời một chút đi được không, đừng tỏ ra như một đứa trẻ nghịch ngợm thế chứ?

Hạ Lăng Sơ nhìn xuống chỗ thuốc, trong mắt hiện lên tia chán ghét. Cơ thể anh được luyện tập rất tốt, mấy năm nay cũng không có bệnh gì, nhưng anh với thuốc đông y lại vô cùng mẫn cảm.

Cung Vũ Ninh đành phải đổi sang chiêu khích tướng, cô bật cười nói: “Chẳng lẽ đến uống thuốc anh cũng không dám! Bây giờ đứa trẻ ba tuổi chỉ cần dụ dỗ một chút cũng có thể uống thuốc rồi ý! Anh thì sao? Còn cần tôi phải dỗ anh nữa sao? Hạ đại thiếu gia?”

Hạ Lăng Sơ không ngờ cô lại dám cười mình. Liền lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

“Trừng mắt nhìn tôi cũng vô dụng thôi, tóm lại là, đại thiếu gia Hạ chỉ là con quỷ nhát gan đến thuốc cũng không đám uống, haha! Thật khiến tôi ngạc nhiên nha.” Cung Vũ Ninh chu đôi môi đỏ mọng lên, nhìn xem biểu cảm của anh.

Hạ Lăng Sơ biết rõ cô đang dùng chiêu kích tướng, cũng biết rõ cô đang diễn cho mình xem. Nhưng khi nhìn những biểu cảm của cô, anh lại có suy nghĩ phải cố gắng chứng tỏ bản thân.

Hạ Lăng Sơ cầm lấy thuốc trên bàn, uống từng ngụm vào miệng rồi lấy hết sức nuốt xuống.

Cung Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm, vậy mà cách này lại có tác dụng.

Hạ Lăng Sơ uống xong thuốc liền không thèm để ý đến cô nữa.

Cung Vũ Ninh ngồi đối diện anh hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bầu trời đã đầy sao, cũng đã hơn tám giờ tối rồi.

“Anh ăn tối chưa?” Cung Vũ Ninh hỏi tỏ vẻ quan tâm.

“Vẫn chưa ăn.” Hạ Lăng Sơ trả lời.

“Anh muốn ăn gì không?

“Không cần đâu, tôi ăn không vô.” Chủ yếu Hạ Lăng Sơ không có khẩu vị ăn.

Anh biết cơn sốt của mình là do bị gió biển thổi quật vào người suốt hai tiếng liền lúc đứng trên boong thuyền.

“Bây giờ anh muốn nằm nghỉ một chút không?

“Tôi muốn đi tắm đã.” Cả người Hạ Lăng Sơ đầy mồ hôi, có chút khó chịu.

Vẻ mặt tươi cười của Cung Vũ Ninh có hơi xị xuống, anh ý muốn tắm sao? Cô cắn môi nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị nước cho anh.”

Nói xong, cô đứng dậy đi vào trong phòng tắm, rõ là kiến trúc phòng tắm đều giống nhau, nhưng khi cô nhìn thấy cái bồn tắm lớn của anh thì ngay tức khắc trong đầu Cung Vũ Ninh nghĩ tới hình ảnh anh ngâm mình trong bồn này.

Cung Vũ Ninh ngồi xuống mở vòi nước cho anh, để nước nóng chảy vào bồn tắm. Vì lúc trước cô bị sốt thích nhất việc ngâm mình nước nóng cho ra hết mồ hôi.

Cô đi ra ngoài nói với người đàn ông đang ngồi im lặng trên ghế sô-pha: “Nước tắm của anh xong rồi đó, không phải anh muốn tắm sao?”

“Ừm! Cô có thể về rồi đó.” Hạ Lăng Sơ không muốn cô phải chăm sóc mình.

“Tôi không đi đâu! Tôi nói rồi mà, tôi sẽ chăm sóc anh.” Cung Vũ Ninh có chút bướng bỉnh nói, tất nhiên anh bị bệnh cô phải chăm sóc rồi.

Vì lần trước anh đã cứu mạng cô mà cô vẫn chưa báo đáp được!

Hạ Lăng Sơ nhìn thấy cô không có ý định đi về, anh cũng chỉ có thể tùy cô. Anh đứng dậy vừa cởi nút áo sơ mi vừa đi về phía phòng tắm.

Cung Vũ Ninh có chút xấu hổ khi nhìn thấy lưng anh. Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô cũng không rời đi.

Thế mà chưa tới hai phút từ phòng tắm truyền ra tiếng chửi thề.

Từ giọng nói lộ ra cảm giác thiếu kiên nhẫn. Cô lập tức nghĩ tới có phải anh ở trong phòng tắm bị ngã hay đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cung Vũ Ninh nhanh chóng chạy tới cửa phòng tắm, hỏi người bên trong: “Này, anh có làm sao không vậy?”

Đằng sau cửa truyền ra chỉ tiếng hơi thở, Cung Vũ Ninh trực tiếp cho là anh xảy ra chuyện gì rồi.

Cô vội vàng kéo cửa phòng tắm ra, tiếp đó cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong phòng tắm, khuôn mặt anh tuấn nhất thời trầm xuống, đồng thời cả người Hạ Lăng Sơ nhanh chóng chìm xuống nước, đến ngang ngực.

Nhưng mà sắc mặt anh lại càng thêm khó coi hơn.

“À... anh có sao không vậy?” Cung Vũ Ninh che mặt, vội vã quay người ra ngoài, xong có chút tức giận mắng.

Anh rõ ràng không xảy ra chuyện gì mà!

Lúc này Hạ Lăng Sơ đang bị nóng đến đỏ cả người, cắn răng nói: “Cô muốn tôi bị bỏng chết sao?

“Nước nóng lắm sao?” Cung Vũ Ninh có chút nghi ngờ hỏi lại, bởi vì vừa nãy cô mới thử nước đúng là nóng thật.

Chỉ là cô thử độ nóng bằng tay còn anh thì dùng cả người để thử, có lẽ sẽ chút khác biệt.

Cả người Hạ Lăng Sơ nén chịu đựng trong nước nóng. Lúc này vì có người này phụ nữ ở đây, anh mới phải ngồi vào trong, khuôn mặt anh tuấn của anh có chút buồn bực nói: “Cô vẫn còn chưa đi ra ngoài?”

“Ách!” Cung Vũ Ninh lập tức chạy ra ngoài cửa, đồng thời đóng cửa lại.

Sau đó Hạ Lăng Sơ nhanh chóng mở vòi nước lạnh nếu không chắc anh sẽ điên lên vì nóng mất.

Anh bắt đầu cảm thấy hối hận rồi, không nên gọi cô đến chăm sóc cho mình. Một tiểu thư được sinh ra trong nhà giàu có sao lại có thể chăm sóc người khác được?

Đến bản thân cô hàng ngày cũng do người giúp việc chăm sóc nữa là.

Cung Vũ Ninh ngồi trên ghế sô-pha, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh vừa mới xảy ra. Cô ôm lấy mặt vừa xấu hổ lại có chút bối rối. Xong liền nghĩ tới tối nay anh vẫn chưa có gì ăn, như vậy không được, anh vốn thân thể vẫn còn yếu cần phải bồi bổ thêm.

Cô liền gọi điện cho phòng bếp chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho anh.

Sau hai mươi phút Hạ Lăng Sơ mặc áo tắm bước ra, toàn thân anh ngâm trong nước nóng, chỉ trừ khuôn mặt anh tuấn ra còn lại đều bị đỏ ửng, nhưng vẫn toát lên sự nam tính quyến rũ.

Vốn dĩ ngũ quan của anh đã vô cùng khôi ngô, lại có đôi môi nhạt nhạt giống như vừa lau đi lớp son, mịn màng vô cùng, hơi ẩm vẫn đọng lại trên trán khiến cả người anh càng nhìn càng toát lên sự nam tính.

“Tôi đã gọi đồ ăn tối cho anh rồi, một lát nữa anh ăn chút rồi hãy đi ngủ?” Cung Vũ Ninh nói với anh. Sau đó thấy trên mặt anh nước vẫn đang nhỏ xuống, cô nhíu mày nói: “Sao anh không sấy tóc đi, anh đang bị cảm lạnh mà để tóc ướt như vậy càng dễ để bệnh nặng hơn đấy.”

Nói xong, Cung Vũ Ninh đi tìm máy sấy, Hạ Lăng Sơ ngồi trên ghé sô-pha rót một cốc nước lạnh để uống vì anh sắp bị hâm chín rồi.

“Để tôi sấy tóc cho anh.” Cung Vũ Ninh đứng ngay sau anh, thật lòng nói.

Hạ Lăng Sơ khẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Cung Vũ Ninh thấy vậy bất giác cười: “Anh nhìn gì vậy? Để tiểu thư đây hầu hạ anh không được sao?”

“Vậy cũng được, lát nữa anh sẽ cho thêm cô tiền bo.” Hạ Lăng Sơ nói, không ngừng được muốn chọc giận cô.

Hai má Cung Vũ Ninh phồng lên, người đàn ông này nghĩ cô là ai? Còn tiền bo cho cô sao?

Chẳng qua niệm tình anh có công cứu mạng cô nên cô cũng không so đo nhiều.

“Được thôi! Cho bao nhiêu thì tùy anh.” Cung Vũ Ninh trả lời một tiếng sau đó cầm máy sấy lên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn luồn vào trong tóc anh, bắt đầu sấy tóc cho anh.

Hạ Lăng Sơ híp mắt hơi thất vọng, không biết câu nói vừa nãy có quá trớn không nữa, nhưng bảo anh phải xin lỗi cô thì không thể nào.

Anh híp mắt cảm giác ngón tay mềm mại đang đan trong tóc mình, như đang muốn trêu chọc, cảm giác này thật thoải mái.

Cung Vũ Ninh sấy tóc cũng rất tỉ mỉ, những sợi tóc dày nhưng rất mềm mại, bóng mượt. Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy hai hàng lông mày vừa dài vừa đậm của Hạ Lăng Sơ vô cùng quyến rũ.