Ánh mắt Lam Doanh có phần chột dạ, cô quay mặt đi: "Không làm là không làm."
Quý Thiên Tứ không ngờ trước mặt người nhà Lam Doanh vẫn không chịu thừa nhận việc này, anh nghiến răng nói: "Tốt lắm, cô ức hiếp An Ninh cũng đã ức hiếp đủ rồi, nếu như để tôi phát hiện ra cô còn lén ức hiếp nó nữa, hoặc lại dùng thứ gì đó ép nó rời xa Cung Vũ Trạch, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu."
Nói xong Quý Thiên Tứ liền lạnh lùng nhìn Lam Phong nói: "Lam tiên sinh, hãy quản tốt em gái anh, anh là bạn thân của Cung Vũ Trạch, việc này tôi còn chưa nói rõ với Vũ Trạch, là có ý muốn bảo vệ tình cảm của hai người."
"Vâng, Quý tiên sinh, tôi sẽ để ý tới em gái mình, sẽ không để nó gây rắc rối nữa." Lam Phong cũng bình tĩnh trả lời.
Quý Thiên Tứ ra khỏi nhà họ Lam, Lam Phong lập tức hỏi lại Lam Doanh: "Tiểu Doanh, em nói thật đi, rốt cuộc em có uy hiếp Quý An Ninh không, cô ấy chính là bạn gái của Cung Vũ Trạch?"
Lam Doanh cố gắng rặn ra một chút nước mắt: "Anh, tới anh cũng không tin em sao? Anh là anh trai của em, người khác vu khống em, em đã buồn lắm rồi, anh là anh ruột của em sao anh lại có thể không tin em chứ, em không hề quen cái cô Quý An Ninh gì đó."
Lam Phong mềm lòng, chỉ đành vỗ vai em gái mình: "Được rồi, anh tin em, anh không ép em!"
Lam Doanh tủi thân khóc lóc: "Em thích anh Vũ Trạch nhưng em không làm ra những việc tàn nhẫn như vậy, em chỉ lặng lẽ đợi anh ấy chú ý tới em thôi."
"Ngốc à, sao em phải khổ vậy? Vũ Trạch có sự lựa chọn của cậu ấy, bây giờ cậu ấy đã có bạn gái rồi, em cũng nên nhìn thấu sự thật, cùng lắm anh sẽ giới thiệu cho em anh chàng xuất sắc khác."
"Em không cần, cho dù anh ấy có bạn gái rồi thì sao chứ? Họ vẫn chưa kết hôn, em vẫn có cơ hội." Lam Doanh cắn môi, không định từ bỏ.
Lam Phong thở dài nói: "Được thôi, em chắc phải lao vào tường rồi mới biết quay đầu lại có phải không?"
"Anh, anh đừng quản việc của em nữa." Lam Doanh nói xong liền bước ra khỏi thư phòng, quay lưng lại với Lam Phong, ánh mắt cô ta tràn ngập oán hận.
Cô nắm chặt tay, Quý An Ninh, tôi sẽ không tha cho cô đâu, cô khiến tôi khó xử, tôi cũng sẽ khiến cô mất mặt.
Quý Thiên Tứ về lại công ty liền gọi Quý An Ninh tới, anh tin Lam Doanh từng làm những việc đó, chỉ có điều bây giờ không có chứng cứ, người nhà họ Lam không tin anh mà thôi.
"Anh, cám ơn anh đã giúp em đi một chuyến, em không ngờ Lam Doanh ngoan cố không chịu nhận, trước đây em không hề giữ lại bằng chứng cô ta uy hiếp em nên đã khiến anh khó xử rồi." Quý An Ninh cũng rất tức giận, mỗi lần Lam Doanh uy hiếp cô đều nói trước mặt cô, xem ra lần sau cô phải thông minh hơn, nắm giữ được bằng chứng của Lam Doanh mới được.
"An Ninh, em yên tâm, sau này anh sẽ không để cô ta ức hiếp em nữa đâu."
"Quan trọng nhất là em muốn bảo vệ thanh danh của mẹ em, tuyệt đối không được để cô ta nói ra những việc trước đây của mẹ." Quý An Ninh thở dài: "Nếu như có thể lấy lại được chiế usb đó thì tốt nhất."
"Sẽ có cơ hội thôi." Quý Thiên Tứ vỗ vai cô: "anh đã cảnh cáo Lam Doanh rồi, hi vọng cô ta biết điều một chút."
"Cám ơn anh."
"Ngốc à, em là em gái của anh." Quý Thiên Tứ mỉm cười.
Dưới toà nhà của tập đoàn Quý Thị, một chiếc xe hơi màu trắng đầu ở bên cạnh, người lái chính là Âu Dương Mộng Duyệt, cô cũng chỉ muốn tới thử vận may xem có thể gặp được Quý An Ninh hay không, cô khoanh tay nằm rạp trên vô lăng, nhìn toà nhà tập đoàn Quý Thị cao vút.
Trong lòng cô có một suy nghĩ, muốn lập tức đi tìm Quý An Ninh, nói cho cô biết chân tướng sự việc.
Bây giờ chặn trước mặt cô là Quý Thiên Tứ, anh ta là chủ nhân của Quý Thị, nếu như không thể thuyết phục được anh ta, một mình cô đi tìm Quý An Ninh, chắc chắn sẽ đắc tội với anh ta, tới khi đó sự việc sẽ càng thêm phức tạp.
Vì thế Âu Dương Mộng Duyệt biết muốn nhận người chị này về, đầu tiên phải được Quý Thiên Tứ đồng ý.
Mặc dù ở gần sát anh ta nhưng Âu Dương Mộng Duyệt vẫn thấy rằng cứ đợi như thế này sẽ rất mù mịt, lần này cô tới đây cũng không có quá nhiều thời gian, cô không muốn để ba mình phát hiện ra, cô về tìm lại quá khứ của ông.
Âu Dương Mộng Duyệt hít một hơi thật sâu, quyết định dũng cảm một phen, cô vào tìm Quý An Ninh! Cô thực sự muốn gần gũi người chị có quan hệ huyết thống này.
Âu Dương Mộng Duyệt uyển chuyển bước vào đại sảnh, trên người cô toàn đồ hiệu, tay xách một chiếc túi hàng hiệu đỉnh cấp, đeo kính râm, giày cao gót gõ xuống sàn nhà rất có tiết tấu,nhẫn kim cương, đồng hồ đeo trên tay đểu thể hiện thân phận bất phàm của cô.
Nhân viên lễ tân vội vàng bước tới đón tiếp: "Chào tiểu thư, cho hỏi cô tìm ai?"
"Chào cô, tôi tìm Quý An Ninh, tôi là bạn thân của cô ấy."
Nhân viên lễ tân quan sát cách ăn vận của cô, không hề nghi ngờ gì, có thể kết bạn với đại tiểu thư tập đoàn Quý Thị, chắc chắn cũng là tiểu thư nhà giàu.
"Tiểu thư, xin kí tên vào đây, tôi sẽ dẫn cô lên."
Do Quý An Ninh không giống Quý Thiên Tứ, muốn gặp phải hẹn trước, Quý An Ninh chỉ là trợ lý tổng tài, vì thế thông thường không cần hẹn.
Âu Dương Mộng Duyệt kí tên xong, để lại số chứng minh thư nhân dân của mình, nhân viên lễ tân liền dẫn cô bước vào thang máy bên cạnh.
Trong thang máy, nhân viên lễ tân lại đưa mắt quan sát, phân tích đồ hiệu mặc trên người Âu Dương Mộng Duyệt. Mặc dù không mua nổi nhưng được nhìn những món hàng hiệu trong mơ xuất hiện trước mắt cũng rất may mắn.
Ngũ quan của Âu Dương Mông Duyệt dưới kinh râm, vô cùng tinh tế xinh đẹp, trang điểm vừa phải khiến cô có được khí chất cao quý của tiểu thư nhà giàu.
"Keng..." tín hiệu thang máy vang lên, nhân viên lễ tây dẫn Âu Dương Mộng Duyệt đi về phía Quý An Ninh.
Đúng lúc này, ở một góc của hành lang, Quý Thiên Tứ một tay cho vào túi quần, đang trao đổi việc gì đó với nam trợ lý ở bên cạnh.
Âu Dương Mộng Duyệt vốn định tới tìm Quý An Ninh, nào ngờ vừa lên tới lầu đã gặp ngay Quý Thiên Tứ, cô sợ hãi quay lại, đứng quay lưng về phía anh.
Tuy nhiên, Quý Thiên Tứ ngẩng mặt lên liền nhìn thấy cô, nhân viên lễ tân hào hứng chào anh: "Quý tổng!"
Quý Thiên Tứ dừng bước, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang quay lưng lại với mình, lạnh giọng nói: "Âu Dương tiểu thư tự ý vào công ty của tôi muốn làm gì vậy?"
Âu Dương Mộng Duyệt đỏ mặt, ngượng ngùng quay lại, nho nhã gỡ kính râm xuống để lộ đôi mắt trong veo, thông minh, cô mỉm cười: "Quý tiên sinh, xin lỗi, tôi tới tìm người."
Quý Thiên Tứ đương nhiên là biết cô muốn tới tìm ai, sắc mặt chùng xuống: "Nơi này không có người cô cần tìm."
"Tôi tới tìm anh." Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười rạng rỡ, vũ khí của con gái đối với đàn ông chính, một nụ cười đủ xinh đẹp, chắc chắn sẽ có tác dụng.
Quý Thiên Tứ nhíu mày, nheo mắt: "Cô tìm tôi?"