Thật kỳ lạ, bình thường Thấm Thấm vừa tỉnh dậy, Lam Cảnh Y đều đưa mắt nhìn sang, sau đó gọi một tiếng “mẹ” để đánh thức bà dậy chăm sóc đứa nhỏ. Nhưng hôm nay không thấy vậy, Lam Tinh nhìn lên giường bệnh, nhưng lại không thấy Lam Cảnh Y nằm trên giường.
“Y Y…” Trong lòng xuất hiện cảm giác đau nhói giống hệt như lúc phát hiện Tiểu Tráng Tráng mất tích, lúc này Lam Tinh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lần này bà bế Tiểu Thấm Thấm lên, cũng không rõ đứa nhỏ có khóc không đã vội vàng lao đến chỗ y tá trực ban, hét lớn: “Y Y mất tích rồi, Y Y mất tích rồi…”
Vì vậy người thì gọi cảnh sát, người vội chạy đi tìm người, trong chốc lát bệnh viện trở nên hỗn loạn. Lam Tinh hoang mang lo sợ, cháu trai không còn, nếu con gái có mệnh hệ gì thì bà cũng không muốn sống nữa.
Bà như con kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trước trạm y tá, vì trên tay bà còn đang bế Thấm Thấm nên bà không dám ra ngoài tìm kiếm, đứa trẻ vừa mới sinh được có mấy ngày mà bị mẹ lạnh nhạt, nếu bây giờ còn vứt bỏ thì…
May thay, sau khi gọi điện báo cảnh sát được hai phút, cảnh sát đã gọi lại, dựa theo hình dáng được mô tả họ xác định đã tìm thấy Lam Cảnh Y. Cô đang được đưa đến bệnh viện, người qua đường cứu cô đã gọi điện báo cảnh sát, nói là cô bị đông cứng lại, ngất xỉu ở bên đường.
Tiếng xe cấp cứu chói tai, Lam Cảnh Y được đưa trở lại bệnh viện, cô đã được truyền dịch và điều trị, vết thương ở bụng dưới của cô cũng bị rách ra, cô hôn mê mất một ngày một đêm. Khi cô từ từ tỉnh lại, Lam Tinh và Lục Văn Đào đang lo lắng ngồi ở bên giường.
Nhìn thấy cô mở mắt, lúc này Lam Tinh đang đau buồn mới vui mừng trở lại: “Tỉnh lại là tốt rồi, con tỉnh lại là tốt rồi. Y Y, con nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi ra ngoài nữa, được không?”
“Mẹ.” Lam Cảnh Y vùi đầu vào vòng tay của Lam Tinh, cô không tìm được con trai mình nữa, cô thật sự đã đánh mất đứa trẻ xinh đẹp đó rồi.
Đã nửa tháng trôi qua, Lam Cảnh Y xuất viện trở về căn phòng cho thuê nhỏ. Trong phòng chỉ có một đứa trẻ, thế nhưng Tiểu Thấm Thấm lại vô cùng bực mình, cho dù cô bé cố gắng đùa vui với bà ngoại và mẹ mình thế nào thì hai người đó đều không để tâm, ngày nào cũng thở dài, trên mặt không có nụ cười. May mà sữa của Lam Cảnh Y rất nhiều, người ta thường bảo tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng tới sữa, thế nhưng cô luôn có sữa cho con ăn. Sữa trong cơ thể cô hình như đã tích trữ để dành cho đứa bé từ lâu rồi.
Một tháng trôi qua trong sự u ám, cuối cùng cảnh sát Valensole cũng không lần ra được tung tích của Tiểu Tráng Tráng.
Tiểu Thấm Thấm đã đầy tháng.
Cuối cùng Lam Cảnh Y cũng có thể đi ra ngoài.
Bây giờ đã là tháng tư, thời tiết ấm dần lên. Lam Cảnh Y đưa Tiểu Thấm Thấm và Lam Tinh đi cùng, bắt đầu hành trình tìm kiếm con trai của mình, Lục Văn Đào khuyên nhủ như thế nào cũng không có tác dụng. Trong lòng cô, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Lam Cảnh Y luôn cảm thấy con trai sẽ không rời bỏ mình, ngay từ lần đầu nhìn thấy con, cô đã cảm thấy mình và thằng bé rất hợp ý nhau. Trong phòng phẫu thuật, nhóc con đã mỉm cười với cô, mỗi khi nghĩ đến nụ cười của thằng bé, cô lại càng quyết tâm đi tìm con.
Thành phố T.
Cảnh ban đêm trầm lắng.
Giang Quân Việt đang ở Câu lạc bộ Mê Thiên, anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra ở Valensole.
Anh đến đây chơi bài nhưng tâm trí vẫn không được tập trung. Cả tháng nay anh vẫn luôn có cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra. Nhưng nghĩ mãi anh cũng không thể nghĩ ra vấn đề ở đâu. Mặc dù gần đây anh lười tới công ty nhưng nhân viên của công ty vẫn làm tốt, đó là nhờ anh có cách quản lý hiệu quả. Ngay cả khi anh không tới đó thì cấp dưới của anh vẫn làm việc chăm chỉ.
Thua.
Mấy ngày nay, anh liên tục gặp xui xẻo.
Khoảng bốn giờ sáng, anh chơi nốt ván bài cuối cùng, sau đó cả bàn giải tán hết.
Đôi chân dài của Giang Quân Việt cất bước uể oải, đi về phía cổng câu lạc bộ Mê Thiên, gần đây Hạ Chi Linh rất yên tĩnh, không càm ràm bên tai bảo anh đi hẹn hò nữa. Thế nhưng đột nhiên bà ít nói như vậy lại khiến anh cảm thấy kỳ lạ.
Có điều anh không thể tìm ra lý do.
Đáng lẽ anh nên đổi chiếc Lamborghini màu đen này, người phụ nữ kia đã yêu cầu anh đổi xe, nhưng ngay chính anh cũng không biết lý do tại sao anh lại tiếp tục lái nó gần một năm.
Tháng tư ở Thành phố T là thời điểm rất tuyệt, khí hậu ôn hòa, tiết trời dễ chịu.
Giang Quân Việt mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, khí chất đế vương toát lên theo từng bước chân anh, anh đi về phía xe của mình.
Trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt anh lóe lên nhìn vào trong xe, hình như có bóng người chuyển động.
Nhưng đó là xe của anh, bên trong phải trống không mới đúng, sao có thể có người?
Giang Quân Việt lập tức cảnh giác, bước chân không chút do dự, coi như không phát hiện ra gì, chỉ có đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào xe của mình.
Bóng người ngồi trong vẫn chuyển động.
Tốc độ của Giang Quân Việt càng lúc càng nhanh, nếu đã có gan lên xe của anh thì nhất định phải có gan chịu sự trừng phạt. Nhưng bây giờ anh lại thấy nghi ngờ, rốt cuộc là ai, thân phận thế nào mà lại dễ dàng lên xe ô tô của anh?
Anh đã tới gần xe.
Giang Quân Việt trực tiếp lao về phía cửa xe. Sau khi chuẩn bị xong thế phòng ngự, anh kéo mạnh cửa ra, nắm đấm đáp thẳng vào cái bóng đen.
“Á …” Động tác của anh quá nhanh, người đó không kịp phản ứng lại thì đã bị đánh trúng rồi, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Giang Quân Việt giật mình: “Lạc Mỹ Vi, tại sao cô lại ở trong xe của tôi?” Từ từ hạ nắm đấm xuống, Quân Việt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lạc Mỹ Vi trong xe.
Thật ra, vừa hỏi xong anh đã thấy hối hận, bởi vì dùng đầu ngón chân cũng đoán được Lạc Mỹ Vi đã dùng chìa khóa xe để vào, người đưa chìa khóa xe cho Lạc Mỹ Vi còn ai ngoài Hạ Chi Linh chứ?
“Đau quá.” Lạc Mỹ Vi xoa đầu: “Nhất định là em bị anh đánh cho chấn thương sọ não luôn rồi.”
Lạc Mỹ Vi lẩm bẩm nói, hiện tại Giang Quân Việt sững sờ lần thứ hai sau khi mở cửa xe, lần này không phải vì Lạc Mỹ Vi, mà vì đứa nhỏ bụ bẫm cô ta đang ôm trong tay.
Trong bóng đêm mờ mịt, anh cảm thấy đứa nhỏ trông rất quen mắt: “Hi hi hi…” Đứa nhỏ nở nụ cười. Miệng cười toe toét, chẳng có cái răng nào nhưng trông rất đáng yêu: “Đứa trẻ này ở đâu ra?”
“Sinh ra chứ sao.” Lạc Mỹ Vi trợn mắt nhìn Giang Quân Việt: “Anh mau lên xe đi, em cho anh xem.” Cô ta vừa nói vừa lùi vào trong, giục Giang Quân Việt lên xe. Giang Quân Việt chỉ cảm thấy mình đang bị đôi mắt to tròn của đứa trẻ thu hút, sau đó không kìm được bước vào xe. Tuy anh tự mình lên xe nhưng lại ngồi ở hàng ghế sau. Chỗ đó là vị trí độc nhất.
Anh đưa tay ra ấn một cái. Đèn trong xe được mở lên, vì đèn bật lên đột ngột nên đôi mắt to tròn của đứa trẻ bắt đầu lúng liếng nhìn quanh “Haha…haha…ba…bi bô…” Câu nói vô tình lại như cố ý, nghe thấy từ “ba”, khuôn mặt điển trai của Giang Quân Việt nhanh chóng trầm xuống, anh nghiêm túc: “Lạc Mỹ Vi, cô đừng mơ tìm một đứa trẻ giống tôi để lừa tôi, tôi không tin nó được cô sinh ra.” Giang Quân Việt đã đoán được Lạc Mỹ Vi muốn nói gì.
“Ồ, anh có thể không tin em nhưng anh phải tin vào khoa học chứ. Vàng thật không sợ lửa, em sẽ giao đứa bé này cho anh, anh muốn làm thế nào thì làm, xét nghiệm nhóm máu hay xét nghiệm ADN hay gì cũng được. Chắc chắn một trăm phần trăm nó là con của anh.” Lạc Mỹ Vi nói xong đã đặt đứa nhỏ vào trong lòng Giang Quân Việt, sau đó nghiêng người mở cửa xe rồi bước ra khỏi xe:“Mấy tháng nay em đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ đến lượt anh đảm nhiệm công việc khó khăn này với tư cách một người ba.”
Lạc Mỹ Vi thực sự ra khỏi xe.
Đứa nhỏ nằm trong lồng ngực của Giang Quân Việt, anh chỉ muốn duỗi tay ném đứa bé này ra ngoài. Kỳ lạ là anh lại tin vào chuyện này, đêm đó anh không nhớ mình đã ở cùng Lạc Mỹ Vi, anh sẽ không bị người phụ nữ đó lừa gạt. Anh mở cửa xe muốn ném đứa trẻ ra ngoài. Cô ta cho rằng mang một đứa trẻ giả mạo tới thì có thể trói buộc được anh à, Lạc Mỹ Vi quá sai lầm.
Anh thật sự mở cửa xe ra, Giang Quân Việt muốn đuổi đứa bé này ra ngoài. Đứa trẻ còn nhỏ nhưng rất thông minh, cậu bé vươn tay ra, một nắm chặt ống tay áo bên trái, tay còn lại túm tay áo bên phải của Giang Quân Việt. Lúc Giang Quân Việt buông tay ra, đứa nhỏ giống như đang tập thể dục. Cả người treo lơ lửng giữa không trung, chỉ dựa vào sức bấu víu của đôi bàn tay nhỏ bé, chỉ cần không rơi xuống đất, còn biết nhìn anh khuyến mãi một nụ cười ngọt ngào. Đúng ra đó là nụ cười nịnh nọt. Gương mặt nhỏ của Tráng Tráng cười rạng rỡ, miệng vẫn bi bô: “Ba… ba bi… ba ba…”
Vẻ mặt đáng yêu vô hại, miệng liên tục gọi “ba”, sau khi cơ thể nhỏ bé bị treo khoảng năm giây, Giang Quân Việt đã vươn tay ra ôm đứa nhỏ vào trong lòng mình. Anh không hề ghét đứa nhỏ này, ngược lại còn thích cách nó nhìn anh, dường như anh và nó có cảm giác thân thiết trời cho.
Chẳng lẽ đứa bé này thật sự là của anh sao?
Nhưng Lạc Mỹ Vi…
“Anh Quân Việt, em đợi anh kiểm tra ADN của con trai chúng ta rồi sẽ đón nó đi. Chà, mấy ngày này phải giao nó cho anh rồi.” Lạc Mỹ Vi nói xong đã bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.
Đứa nhỏ đứng thẳng trong vòng tay Giang Quân Việt, hai chân dậm dậm, Giang Quân Việt thấy cậu bé như vậy, càng nhìn càng thấy đứa bé thật đáng yêu, càng nhìn càng không nỡ buông tay…
"Hi hi…”Đứa nhỏ vẫn cười, một nụ cười hoàn toàn vô hại.
Nhưng giây tiếp theo, Giang Quân Việt không còn thấy nụ cười của đứa bé này vô hại nữa. Ngực áo của anh ướt đẫm, ngay lúc này, dòng nước liên tục phun lên người Giang Quân Việt, chảy xuống dọc theo lồng ngực của anh xuống tận quần dài…