Cuối cùng, Lục Văn Đào đành bất đắc dĩ rời đi, nhân viên trong công ty đình công, cổ phiếu Lục thị không ngừng hạ giá, nếu không phải cấp dưới của anh ta không xử lý được thì cũng không dám đến làm phiền anh ta vào lúc này.
“Á…” Đột nhiên bụng cô đau quặn lên, lần này không giống với những lần trước, Lam Cảnh Y buồn bực bất giác kêu lên một tiếng khiến bác sĩ và y tá vội vàng chạy vào, nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đang chảy dọc xuống theo hai chân của Lam Cảnh Y: “Mau đưa vào phòng phẫu thuật.”
Màu đỏ kia quá bắt mắt.
Lam Cảnh Y bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Chà, đứa trẻ sẽ sớm được gặp Giang Quân Việt, tin tôi đi, rất nhanh rất nhanh thôi, có điều cách gặp mặt hơi đặc biệt mà thôi!
Có lẽ đã đau đến chết lặng, nên Lam Cảnh Y không còn cảm thấy đau nữa.
Nằm trên bàn phẫu thuật, hiện tại cô cảm thấy luống cuống và lo lắng, cho dù lúc trước bệnh viện cũng đã nghĩ đến việc có thể sẽ sinh mổ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bị cắt rách một miếng ở bụng, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, tay cô nắm chặt tay y tá nhỏ làm thế nào cũng không chịu buông.
Cũng may bác sĩ và y tá thấy trên trán cô toàn là mồ hôi, cũng biết là cô lo lắng và sợ hãi, cho nên không bắt y tá nhỏ kia bỏ ra, để mặc cô nắm.
Lam Cảnh Y nhắm hai mắt lại, trong lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, cũng khiến cho bàn tay của y tá kia ướt đẫm mồ hôi.
Cô tưởng tượng bàn tay của y tá nhỏ kia chính là của Giang Quân Việt, nghĩ đến bàn tay ấm áp của anh đang nắm tay cô, anh như tiếp thêm sức mạnh cho cô. Chỉ cần nghĩ như vậy, dần dần cô không sợ nữa.
Thuốc gây tê cũng đã tiêm, ca phẫu thuật cũng bắt đầu, vì chọn phương pháp gây tê, cho nên đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô nghe được tiếng máy móc, quả nhiên giống như bác sĩ nói không cảm thấy đau.
Dần dần Lam Cảnh Y buông lỏng cơ thể, bị đau đớn dày vò lâu như vậy, nên bây giờ cô rất buồn ngủ.
Nhưng trong lòng cô lại háo hức mong đợi nhìn thấy hai đứa trẻ, thậm chí trong đầu còn tưởng tượng hình dáng của bọn nhỏ, hai bé trai hay là hai bé gái hay là sinh đôi trai gái đây?
Trong trí tưởng tượng vô hạn đó, ca phẫu thuật cũng tiến hành thuận lợi.
“Cô Lam, cô thích con trai hay con gái?” Thấy cô nhắm mắt lại, y tá nhỏ cho rằng cô còn lo lắng, nên nhỏ giọng trò chuyện cùng cô.
“Con gái.” Lam Cảnh Y không nghĩ ngợi nói, rất nhiều người phụ nữ bởi vì bản thân là phụ nữ, nên cảm thấy mỗi lần tới kinh nguyệt hay khi có con đều rất khổ cực, cảm thấy làm phụ nữ không hạnh phúc. Nhưng cô lại cảm thấy làm phụ nữ rất hạnh phúc, giống như bây giờ vậy, mặc dù sinh con phải trải qua phẫu thuật, nhưng lần phẫu thuật này lại là một sự trưởng thành đối với cô, để cô có thể thăng chức lên làm mẹ.
Trong cuộc sống, càng trải nghiệm càng cảm thấy đây là một cuốn sách đáng đọc. Cô không hối hận vì làm phụ nữ, mà ngược lại cô lại thấy vui mừng vì là phụ nữ, sau đó lại sắp trở thành mẹ.
“Á, sắp ra rồi, một lúc nữa cô sẽ biết, cô đoán trước xem là trai hay là gái đây?” Y tá nhỏ lại hỏi.
“Con gái.” Con gái là áo bông nhỏ thân thiết nhất của mẹ, cô vẫn muốn là con gái.
“Ra rồi…” Y tá nhỏ vui vẻ kêu lên một tiếng, Lam Cảnh Y nghe thấy: “Có phải con gái không?” Cô nhẹ giọng hỏi, vô cùng mong đợi.
Nhưng không ngờ, y tá nhỏ kia lại dừng lại một lúc, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Là một bé trai, nặng 2,5 kg, mặc dù sinh đôi nhưng hơi nặng.”
“Ồ” Lam Cảnh Y thở dài, có chút tiếc nuối vì đứa đầu tiên là con trai, không biết đứa thứ hai có phải con gái không đây?
Trong lòng cô có chút mong đợi: “Có thể cho tôi nhìn một chút không?”
Y tá nhỏ ôm tới trước mặt cho cô xem, chỉ cần liếc mắt một cái Lam Cảnh Y đã biết đây chính là con mình. Không phải đều nói con trai giống mẹ, con gái giống ba sao, nhưng con trai cô lại không giống cô mà giống với Giang Quân Việt hơn. Chỉ cần nhìn thoáng quá, cô vốn còn khó chịu vì đứa bé là con trai, chứ đừng nói tới cô thích bao nhiêu: “Thật đẹp.”
“Thích không?”
“Thích.” Cô nhìn ngây ngốc, thậm chí còn không chớp mắt, giống như sau này sẽ không thể gặp lại.
“Tôi ôm ra ngoài chút, lúc nữa lại ôm đứa thứ hai cho cô xem.” Y tá vừa nói, vừa ôm con trai ra ngoài giao cho Lam Tinh.
“Chờ một chút” Một giọng nói nhỏ vang lên, Lam Cảnh Y vô cùng yếu ớt, trải qua sự dày vò của ca phẫu thuật này, sức lực cả người cô như bị tiêu hao hết.
“Sao vậy?” Y tá nhỏ quay đầu ân cần hỏi cô, ổn định tâm lý phụ nữ có thai chính là công việc bây giờ của cô ấy, cho nên cô ấy không thể không để ý đến Lam Cảnh Y.
“Để tôi nhìn thêm chút nữa, có được không?” Có chút cầu xin, Lam Cảnh Y thật sự cảm thấy nhìn không đủ, cô rất thích đứa bé này, thoạt nhìn qua giống như bản sao của Giang Quân Việt, là Giang Quân Việt nhỏ.
“Ồ, được thôi.” Y tá nhỏ ôm đứa bé đến trước mặt cô, cô nhìn đi nhìn lại vẫn không cảm thấy đủ. Nhưng đứa bé vẫn phải ôm ra ngoài vì đứa thứ hai sắp phải ra đời.
Chờ đợi đã không còn là đau khổ mà trở thành một loại mong đợi.
Rất nhanh, đứa bé thứ hai cũng được ra ngoài, lần này không đợi Lam Cảnh Y nói, y tá nhỏ kia đã phấn khởi nói: “Là con gái, con gái. Cô thật hạnh phúc, một lần sinh con trai sau đó lại là con gái, chúc mừng cô nhé.”
Nước mắt của Lam Cảnh Y lập tức chảy ra, không biết là hạnh phúc hay ấm ức, tóm lại cứ chảy ra như vậy. Tiểu Khuynh Khuynh, em sinh cho anh một trai một gái, không biết anh sẽ thích con trai hay là con gái đây?
Hầu như đàn ông đều trọng nam khinh nữ, cô nghĩ anh sẽ thích con trai hơn, nhưng không quan trọng, anh thích con trai bao nhiêu thì cô sẽ thích con gái bấy nhiêu. Như vậy mới cân bằng, cô không nhịn được nghĩ tới, giống như cả nhà bốn người bọn họ có thể ở bên nhau rồi.
Nhưng sẽ có một ngày như vậy sao?
Cô còn có thể ở bên cạnh anh không?
Rốt cuộc kẻ xấu đó là ai?
Từ thái độ bây giờ của Lục Văn Đào, cô cũng biết người kia không phải Lục Văn Đào, tuyệt đối không phải.
Tiếng khóc của đứa nhỏ yếu hơn một chút so với anh trai, nhưng cũng không kém là bao. Thấy y tá nhỏ ôm đứa bé tới, Lam Cảnh Y mừng rỡ nhìn đứa trẻ này, con gái của cô, quả nhiên là áo bông nhỏ thân thiết, trông giống cô, thật quá giống.
Con trai con gái của cô đều ra đời, con trai giống ba, con gái giống mẹ, hoàn toàn không giống tổng kết của mọi người là con trai giống mẹ, con gái giống ba, hoàn toàn không giống.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, mặc dù trông nhăn nheo như bà cụ, nhưng cô vẫn cảm thấy xinh đẹp. Xinh đẹp giống như búp bê, yêu quá đi, cô không thể không thích được.
Tuy nhiên bọn nhỏ đều sớm được ôm ra ngoài, chỉ còn một mình cô nằm trên bàn phẫu thuật, thực hiện ca khâu cuối cùng.
Không có cảm giác đau đớn, chỉ nghe thấy tiếng kim loại vang bên tai, cô rất nóng lòng muốn ra ngoài nhìn bọn nhỏ. Cho nên bây giờ cô lại thấy có chút khó chịu.
Hai cục cưng, nhất định phải chờ mẹ, mẹ sẽ rất yêu rất yêu các con.
Cuối cùng cũng kết thúc mũi khâu, Lam Cảnh Y cười vui vẻ, chỉ chờ y ta đẩy cô ra ngoài, cô lập tức có thể đoàn viên cùng con trai và con gái. Đầu tiên là một nhà ba người đoàn viên, một ngày nào đó sẽ có một nhà bốn người đoàn viên.
Ngày đó, cô tin rằng sẽ không xa.
“Y Y, cuối cùng cũng ra, con có ổn không?” Trên tay Lam Tinh ôm một bé gái nhỏ được y tá đưa ngoài, nước mắt rưng rưng nhìn con gái, cháu ngoại là trai hay gái bà đều thích, có điều bà thấy thương con gái mình hơn.
Lam Cảnh Y không nói ra lời chỉ khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt không tự chủ nhìn sang đứa bé trong ngực Lam Tinh.
Đó là con gái cô, con gái của cô và Giang Quân Việt.
Từ thang máy bệnh viện đến phòng bệnh, suốt chặng đường, Lam Tinh luôn ở sát bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vì truyền nước biển mà lạnh như băng của cô: “Y Y, con chịu khổ rồi, con người kia không có lương tâm, cũng không đến thăm con một chút sao? Sao con lại giống như mẹ vậy, sinh con ra lại không có người đàn ông bên cạnh chăm sóc, hu hu…” Bà chảy nước mắt, hơn nữa một khi chảy xuống lại không thể ngừng.
Lam Cảnh Y muốn nói gì đó nhưng lại vô lực, cô đã quá mệt mỏi, dù sao cô đã bị dày vò rất lâu.
Giường bệnh được đẩy tới phòng bệnh, hai y tá đưa cô lên giường bệnh. Tất cả đều được sắp xếp chu toàn, lúc này Lam Cảnh Y mới quay đầu nhìn về phía Lam Tinh: “Mẹ, cho con nhìn con của con một chút.”
“Được được được, mẹ biết con muốn nhìn bọn nhỏ, nhưng bọn chúng có giống con đâu, trông giống ba chúng hơn.” Lam Tinh vừa lau nước mắt, vừa đi ôm đứa trẻ tới, đột nhiên sắc mặt bà thay đổi, ngạc nhiên đứng đó chừng ba giấy mới nói: “Đứa nhỏ đâu?”
“Mẹ, đứa nhỏ mẹ vừa ôm trong lòng đâu.”
“Không, không đúng, Y Y, đứa nhỏ này ở bên cạnh con, mẹ đi hỏi y tá một chút, xem đứa lớn đâu? Tại sao không thấy đứa lớn, rõ ràng lúc nãy vừa đưa cho mẹ, mẹ chỉ đưa đến đây, thằng bé còn cười với mẹ, dáng vẻ nhỏ bé kia khiến người ta rất vui.” Lam Tinh càng nói càng gấp, bà vội đi ra ngoài.
Lam Cảnh Y lập tức căng thẳng, có lẽ vì bây giờ cô còn chịu ảnh hưởng của thuốc tê, nên không thể nhúc nhích, an ninh của bệnh viện này cũng không tệ, ít nhất tốt hơn trong nước, cũng không đến mức lừa trộm bán trẻ em đi giống như trong nước. Hơn nữa chuyện như vậy rất hiếm khi xảy ra, cô sẽ không xui xẻo như vậy, có lẽ là y tá ôm con cô đi làm kiểm tra sức khỏe, kiểm tra thính lực một chút, chuyện này rất bình thường. Nghĩ như vậy, Lam Cảnh Y cũng yên tâm. Sau đó thân mật nghiêng đầu nhìn con gái, bé con thật ngoan, yên lặng nằm đó, khuôn mặt tinh xảo trắng trẻo, vô cùng đáng yêu, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kia, tương lai nhất định là một người đẹp, nhất định không kém hơn so với Lam Cảnh Y cô.
“Cục cưng, cười một cái, cười một cái đi.” Cô mong đợi nói, cô đang mong đợi đứa nhỏ cười một cái, nhưng con bé lại từ từ nhắm mắt lại, không để ý đến Lam Cảnh Y, xem cô sẽ làm gì được bé.