Giang Quân Việt yên lặng ngồi tại chỗ, trước mặt anh, Lạc Mỹ Vi đã mặc quần áo xong. Lúc này cô ta mới đến bên cạnh Giang Quân Việt: “Anh Việt, em đi đây, anh đi bệnh viện băng bó vết thương được không? Anh chảy nhiều máu quá”. Lạc Mỹ Vi ân cần nhìn tay anh, máu mới đỏ tươi, anh phải dùng bao nhiêu sức để làm mình bị thương chứ?
“Cô đi đi.” Giang Quân Việt nhắm mắt lại: “Nhớ kỹ, tôi và cô chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách Giang Quân Việt tôi không khách khí với cô.” Câu này được anh nói vô cùng nghiêm túc, giống như có từng khối băng đâm vào người Lạc Mỹ Vi, khiến cho cô ta vô cùng lạnh.
Cô ta cắn răng: “Em hứa với anh Việt nhất định sẽ làm được, anh Việt, nhớ đi bệnh viện băng bó một chút”. Cô nói lại một lần nữa, thấy Giang Quân Việt sắp mất kiên nhẫn, lúc này Lạc Mỹ Vi mới bất đắc dĩ rời đi. Cô ta rời đi cũng nhanh chóng như lúc cô ta đến.
Trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình anh.
Cũng giống như trái tim bị khoét rỗng của Giang Quân Việt, không biết phải trôi dạt đi đâu.
Anh phải quên đi đêm nay. Chỉ vì anh không muốn có bất cứ liên quan nào với Lạc Mỹ Vi, một chút cũng không muốn.
Anh hoảng hốt đứng dậy, lúc rời khỏi nơi huyên náo này cũng đã qua buổi trưa, anh rất đói nhưng không muốn ăn cái gì. Anh lên xe trở về căn hộ nhỏ, sau khi về căn hộ nhỏ, chuyện đầu tiên anh làm đó là cởi sạch quần áo rồi vặn vòi hoa sen trong phòng tắm, đứng dưới nước lạnh kỳ cọ cơ thể. Anh phải tắm rửa thật sạch sẽ, phải rửa sạch từng dấu son môi trên người đi, anh ghét những dấu vết này.
Vừa tắm rửa, anh vừa cố nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Nhưng anh không nhớ nổi một chút chuyện liên quan đến việc anh ở cùng với Lạc Mỹ Vi.
Nói không chừng là cô ta lừa gạt anh, anh và cô ta căn bản chưa xảy ra chuyện gì, cho nên anh cũng không cần tự trách. Vì anh biết Lạc Mỹ Vi vẫn luôn thích mình.
Thích một người, khó trách có lúc sẽ phải sử dựng những thủ đoạn không bình thường, giống như anh đối với Lam Cảnh Y, không phải lần thứ hai cũng là dùng sức mạnh sao?
Mẹ kiếp, tại sao anh lại nhớ đến người phụ nữ vô tình vô nghĩa kia.
Không, anh không nên nghĩ đến cô.
Giang Quân Việt tắm chừng hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc này anh mới tắt vòi hoa sen, ngã xuống giường lớn trong phòng ngủ, đảo mắt rồi nhắm mắt lại, anh muốn ngủ, bởi vì chỉ có ngủ mới khiến anh không nhớ đến cô.
Nhưng anh không buồn ngủ thì sao?
Anh thẫn thờ nằm đó, giống như một cái xác chết di động.
Đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ.
Vì vậy, Giang Quân Việt trở lại như cũ, tính tình chua ngoa khiến người khác không chịu được. Cũng may, tiền lương của Giang thị luôn cao hơn so với những công ty khác, cho nên rất nhiều người vẫn lựa chọn tiếp tục ở lại Giang thị.
Quên cô đi, anh không cần cô nữa.
Nước Pháp.
Valensole.
Lam Cảnh Y trở thành nhân viên tiếp tân của một công ty du lịch ở đó, mỗi ngày cô phụ trách tiếp đón khách du lịch từ các nước trên thế giới đến Valensole ngắm hoa oải hương.
Sắp xếp chỗ ở và bữa ăn cho khách du lịch chính là nhiệm vụ của cô.
Công việc rất đơn giản, nội dung làm việc mỗi ngày của cô đều giống nhau, nhưng cô rất thích, vì sau giờ làm cô thường có thể đến nơi trồng hoa oải hương kia, cô thích ngồi trong biển hoa, ngửi mùi hoa, lẳng lặng ngắm nhìn vè đẹp yên tĩnh này.
Thế giới màu tím nhạt này chính là nơi duy nhất để cô gửi gắm chính mình.
Con của cô ngày một lớn.
Mỗi ngày cô vẫn luôn nhớ đến người đàn ông kia.
Lục Văn Đào nói, nếu thật sự muốn cắt đứt sự nhớ nhung của Giang Quân Việt, để anh thật sự buông tha cô thì chỉ có một biện pháp.
Kết hôn.
Vì vậy cô mới đăng ký kết hôn với anh ta.
Nghĩ lại, cô thấy thật nực cười.
Mỗi khi cô và anh ta kết hôn, dường như đều là lúc lâm nguy nhất trong đời cô.
Chẳng qua lần đầu tiên, anh ta ôm hận thù với cô. Còn lần thứ hai, anh ta thực sự muốn giúp cô, Lam Cảnh Y có thể cảm nhận được điều đó.
Thực sự phải rời khỏi Giang Quân Việt cả đời sao?
Thời gian xa cách càng lâu, cô cũng tự nhủ rằng không thể.
Cô nhớ anh, rất nhớ.
Hơn nữa, kết hôn với Lục Văn Đào, con của cô sẽ có thân phận, mà không phải là đứa con ngoài giá thú.
Cô không phải đặt theo họ của anh ta, nên lúc đó hai đứa bé đều theo họ cô.
Đến khi đứa trẻ có thân phận, cô sẽ ly hôn với anh ta.
Giấy ly hôn kia được ký cùng thời điểm với lúc ký giấy kết hôn.
Lúc ký tên, cô cảm thấy mình ngày càng tàn nhẫn, nhưng Lục Văn Đào vẫn ký.
Năm tháng trôi qua nhanh chóng, Giang Quan Việt có vẻ sống tốt, cô cho rằng sẽ không được nghe tin tức về anh nữa. Nhưng mỗi đầu tháng Lục Văn Đào sẽ đúng hẹn gửi cho cô một bức ảnh của Giang Quân Việt.
Cô thường cầm những bức ảnh kia lẳng lặng ngồi trong thế giới của hoa oải hương, lẳng lặng ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh.
Hình như lại gầy đi.
Trên người anh dường như viết “người chết chớ lại gần”.
Nhưng cô tin rằng thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, rất nhanh, anh sẽ đi ra ngoài, đi tìm hạnh phúc thuộc về anh.
Qua lễ Giáng sinh, mùa xuân đã đến, vạn vật dần hồi sinh, bụng cô cũng ngày càng tròn. Cũng may, công việc của cô chỉ cần ghi chép và trả lời điện thoại, cho nên cô vẫn có thể làm được.
Còn những người cho vay nặng lãi, cô thậm chí còn nghi ngờ là Lục Văn Đào đã trả giúp cô.
Bởi vì cô vẫn luôn xoay tiền từ chỗ này qua chỗ khác, có lúc không đủ mà bên kia cũng không thúc giục.
Sau khi trả hết, cô sẽ tính toán tiền lãi của người cho vay nặng lãi với Lục Văn Đào.
Cô không muốn nợ anh ta, chỉ vậy thôi.
Lúc sắp sinh, chân cô bắt đầu sưng vù lên, cô cảm thấy mình giống như một con gấu lớn ngu ngốc, cực kỳ vụng về.
Ngày hôm đó, Lam Cảnh Y ngồi ngoài phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp khiến cô thấy buồn ngủ.
Một bóng người đứng trước mặt khiến cô mở mắt, đó là di chứng sau sự cố sơn màu và đau dạ dày, cô vẫn luôn ở trong trạng thái đề phòng: “Mẹ…” Nhưng khi thấy người trước mặt cô vui mừng gọi một tiếng, cô nhảy lên ôm cổ Lam Tinh: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Sắp sinh phải không? Con và Giang Quân Việt xảy ra chuyện gì? Tại sao lại tách ra?” Bà nhẹ vỗ lưng con gái, Lam Tinh lại bắt đầu hỏi, thật ra cô đã nói nhiều trong điện thoại nhưng bà vẫn cảm thấy không đủ.
“Mẹ, mẹ không được nói chuyện về đứa nhỏ này cho Giang Quân Việt, nếu không con sẽ thực sự đoạn tuyệt quan hệ với mẹ.” Nếu một ngày nào đó trong tương lai, cô và anh có thể ở bên nhau lần nữa, thì cô sẽ cho anh một bất ngờ. Nhưng bây giờ, nguyện vọng lớn nhất của cô là an toàn sinh hạ hai bảo bối trong bụng.
“Ai, con gái lớn không phải con của mẹ nữa rồi, mẹ nói gì con cũng không nghe lọt tai, nhưng chuyện sinh con không phải chuyện đơn giản nên mẹ tới chăm sóc con.”
Dự tính ngày sinh, cũng chỉ có mấy ngày nữa thôi.
Thật tốt khi Lam Tinh đến đây, ít nhất khiến cô không còn lo lắng.
Phụ nữ lần đầu tiên sinh con sẽ rất lo lắng, thực sự căng thẳng, cũng may cô còn có mẹ.
Vẫn chưa có tin tức của ba, nhưng đã nhiều năm rồi chưa có tin tức, đối với Lam Cảnh Y mà nói đã thành thói quen.
Có lẽ ông ấy đột nhiên xuất hiện, cô ngược lại sẽ không quen.
Phòng thuê nhỏ, không lớn, nhưng trang trí rất ấm áp, một giường lớn kê cạnh hai giường nhỏ, trên giường nhỏ còn có mấy bộ quần áo trẻ con. Cô không biết em bé trong bụng cô là trai hay gái cho nên cô không mua nhiều quần áo, chỉ là mỗi kiểu dáng đều có hai bộ giống hệt nhau. Khi tan làm trở về, cô ngồi trên giường nhìn đồ dùng sau này của các con, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Mặc dù cô rời khỏi anh nhưng cô vẫn còn con của họ, chúng chính là lộc trời ban tặng cho cô, sẽ là động lực để cô kiên cường sống tiếp.
“Y Y, con đói không, mẹ nấu hai món, lâu rồi chưa nấu, tay nghề cũng kém đi. Con ăn tạm đi, con đói bụng không sao, nhưng đừng để cháu ngoại của mẹ đói.” Lam Tinh bê thức ăn lên bàn, bát đầu lảm nhảm với Lam Cảnh Y.
Lam Cảnh Y bước tới bàn ăn, cô đói, cho nên ăn cái gì cũng thấy ngon, có mẹ chăm sóc thật tuyệt, cô vui vẻ ăn cơm. Đột nhiên, trên bụng cô lồi lên một cục: “Mẹ, con lại bị đá, lần này đau thật. Nào có con gái như vậy, lại làm đau mẹ.”
“Ừ, thật quá đáng, cho nên chờ bọn chúng ra ngoài, mẹ nhất định sẽ xả giận thay con gái, lại còn đá con gái ngoan của mẹ, đúng là không có phép tắc gì cả.” Lam Tinh cười, trêu đùa nói.
Đời người chỉ cần bình đạm như vậy là đủ.
Lam Cảnh Y vừa cho cơm vào miệng, chuông cửa lại vang lên, ở đây rất hiếm người đến: “Y Y, để mẹ mở cửa”. Lam Tinh đứng lên muốn đi mở cửa.
Nhưng trái tim Lam Cảnh Y lại nhói lên, những ngày qua cô luôn nhớ đến lúc mẹ còn nằm viện, luôn nhớ đến lớp sơn màu đỏ vẽ trên chăn của mẹ, khiến cho bà sợ hãi, hết sức bất an: “Mẹ, không cần mở cửa, nhìn từ cửa kính xem là ai. Quen mới mở cửa, không quen đừng mở cửa”. Mọi chuyện cẩn thận cũng không thừa.
“Được rồi, con gái, mẹ không hiểu tại sao con phải rời khỏi thằng nhóc Quân Việt kia, thằng bé kia tốt biết bao…” Vừa nói bà vừa đưa mắt nhìn qua cửa kính, liếc một cái, Lam Tinh nổi giận: “Lục Văn Đào, cậu tới đây làm gì?” Bà không những không mở cửa mà còn khóa trái của, con trai của Lục Tiểu Kỳ làm hại con gái bà con chưa đủ sao, bà rõ ràng không câu dẫn chồng của Lục Tiểu Kỳ nhưng người đàn bà kia lại đổ chuyện ly hôn của bà ta lên đầu bà.
Khẽ thở dài một hơi, đàn ông yêu thích bà nhiều như vậy, nếu ai cũng phát sinh biến cố hôn nhân như Lục Tiểu Kỳ, sợ rằng trên đời có vô số phụ nữ căm hận bà rồi.