“Thật sự chỉ là tình cờ sao?” Đột nhiên giống như biểu diễn ảo thuật vậy, trong tay Lam Cảnh Y lại có một con dao găm ánh lên sự sắc bén, chỉ thấy Lam Cảnh Y đã di chuyển con dao găm rất nhanh lên cổ Lục Văn Đào: “Có phải là anh không? Là anh… là anh…” Cô thật sự không nghĩ ra ai khác nữa.
Lục Văn Đào nhắm mắt lại: “Nếu như thật sự là tôi thì em nghĩ tôi sẽ để em cầm con dao găm đặt lên người tôi sao?” Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy trước mắt có gì đó lóe lên, ngay lập tức tay của cô bị nắm lại. Con dao găm kia bị Lục Văn Đào dùng tay kéo ra khỏi cổ, sức của anh ta khiến cô không thể chống cự nổi.
Sắc mặt cô tái nhợt: “Anh, anh không uống cà phê sao?”
“Ha ha… ha ha…” Tiếng cười chua chát vang lên bên tai Lam Cảnh Y, nụ cười Lục Văn Đào càng ngày càng kỳ lạ: “Tôi biết, tôi biết mà. Ha ha…” Câu cuối của anh ta còn chưa kịp nói, bàn tay kia nắm lấy tay cô đột ngột xoay lại, trong chốc lát, con dao găm vừa bị kéo ra lại quay lại trên cổ anh ta. Lần này, lại là do Lục Văn Đào dùng sức của mình: “Tôi muốn em phải tin tôi, không phải tôi, thật sự không phải tôi.” Câu này tràn ngập nỗi buồn vô tận, bây giờ anh ta làm gì cô cũng không tin tưởng. Cô đổ những chuyện bất lợi của mình lên đầu của anh ta, nhưng mấy ngày này anh ta đang làm gì?
Anh ta bận giúp cô tìm ra người bí mật muốn đối phó với cô, vậy nên mới tình cờ nghe được cuộc điện thoại đó.
Máu từ từ chảy xuống men theo lưỡi dao găm sắc bén, trong phút chốc đã nhuộm đỏ cổ áo Lục Văn Đào, anh ta bắt đầu thở gấp, nhưng sức lực trên tay vẫn không giảm. Dao cứa từng chút từng chút vào da thịt của anh ta, nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Y. Không muốn bỏ qua ánh mắt và nét mặt của cô. Anh ta đem tất cả những gì cô có đều để trong tận đáy mắt của mình.
Đúng lúc này, trước cửa truyền tới tiếng mở cửa nhẹ. Âm thanh đó làm cho Lam Cảnh Y giật mình, Giang Quân Việt đến rồi.
“Bụp”, âm thanh vang lên, con dao găm trong tay cô rơi xuống tấm thảm. Cô để Lục Văn Đào đến là muốn thăm dò xem người đó có phải là anh ta không, nhưng bây giờ, cô vẫn chưa thăm dò ra được điều gì. Ngược lại, cô càng nghĩ người đó không phải Lục Văn Đào thì sẽ là ai?
Một luồng không khí trong lành truyền đến, kèm theo mùi mà Lam Cảnh Y rất quen thuộc, không nghĩ gì nữa, Lam Cảnh Y lập tức nhẹ giọng nói với Lục Văn Đào: “Mau ra ban công đi.”
“Em…” Ánh mắt Lục Văn Đào lần nữa lại liếc nhìn đường cong đầy đặn của Lam Cảnh Y, trong chốc lát, anh ta không đoán được cô sẽ làm gì. Nếu như cô muốn lợi dụng anh khiến Giang Quân Việt rời xa cô quên cô, vậy thì lúc này cô phải khiến diễn một màn kịch mập mờ chứ. Dù cho chỉ là một màn kịch không có thật, anh ta vẫn rất mong chờ. Anh ta theo dõi chuyện của cô mấy ngày nay rồi. Lúc này, nói thật anh ta cũng muốn giúp cô, nếu không anh ta sẽ không đến, cũng sẽ không uống cốc cà phê đó.
Vốn dĩ đầu anh ta đã có chút nặng, thuốc đó không phải không có tác dụng mà là anh ta đang cố gắng chịu đựng hết sức.
“Mau đi.” Bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ thúc anh ta. Ngay lập tức cả người cô mềm nhũn nằm trên giường lớn, Lục Văn Đào cắn răng, anh ta không muốn làm trái với suy nghĩ của cô, hoặc là, nếu bây giờ cô muốn anh ta làm gì anh ta cũng sẽ làm. Dường như anh ta muốn đem tất cả những gì áp đặt lên nỗi đau của cô trước đó lên người mình ngay lúc này.
Ngay lúc Lục Văn Đào phóng ra ban công, đúng lúc Giang Quân Việt bước vào phòng ngủ, khuôn mặt đẹp trai mê hồn nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, nở nụ cười nhẹ: “Y Y…” Hình như cô đang ngủ, người phụ nữ này càng ngày càng ham ngủ, chưa từng thấy người phụ nữ nào ham ngủ như vậy.
Đôi chân dài cao gầy dừng lại trước giường, lúc anh ngồi xuống, Lam Cảnh Y cảm nhận rõ ràng cả người anh làm tấm đệm trùng xuống, cô vẫn nhắm chặt mắt, giống như đang thật sự chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông này, đến hiện tại cô vẫn không nỡ.
Cô đã chuẩn bị hai phương án từ lâu, một là lợi dụng Lục Văn Đào, một là dựa vào chính mình. Cuối cùng lúc Lục Văn Đào tự mình đâm con dao găm vào cổ, cô quyết định dựa vào mình cắt đứt mọi thứ.
Tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đó là cách cuối cùng của cô.
Còn nữa, cô cũng muốn viết nên một kết thúc đẹp với Giang Quân Việt, nhưng cũng là cái kết rung động lòng người.
“Y Y…” Tay của anh đặt lên mặt cô, cái chạm nhẹ ấy khiến trái tim cô rung động, cô thật sự rất yêu người đàn ông này. Thật ra lúc này cô cũng khá mạo hiểm, chỉ vì cô còn đang mang thai đứa trẻ, nếu như thật sự làm chuyện đó, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm tổn thương đến bào thai trong bụng.
Nhưng mà cô thật sự không muốn từ nay trở đi phải rời xa anh, không muốn mỗi người một nơi. Con yêu, hãy tha thứ cho mẹ được ích kỷ lần này, vì sau đêm nay, có lẽ mẹ sẽ không bao giờ được ở cùng ba con nữa.
Lúc này, Lam Cảnh Y chỉ nghĩ được như thế, trong lòng cô rất chua xót khó chịu.
Một cái hôn lướt nhẹ nhàng lên trán cô, là đôi môi mỏng của Giang Quân Việt, anh hôn lên trán cô rồi ngay lập tức nhẹ nhàng rời đi. Cái chạm môi đó khiến trong tim cô vương vấn. Thôi xong, cô thật sự nghiện người đàn ông này, cô thích tất cả mọi thứ về anh, cơ thể anh, mùi hương trên người anh, từng cử chỉ hành động của anh, cái tốt cái xấu của anh, tóm lại cô thích tất cả về anh.
Một đêm như vậy, có lẽ ông trời đang thương xót cô, cho cô cơ hội ở bên anh lần nữa.
Một lần là đủ.
Chỉ lần này rồi chia tay thì cô cũng mãn nguyện rồi.
“Ưm…” Tiếng kêu khẽ lên, giống như bị đánh thức bởi nụ hôn và sự động chạm của anh. Kèm theo đó là cơ thể đẫy đà của cô có chút chuyển mình. Lần nghiêng người này đúng lúc cô nằm giữa hai chân của anh, mắt nhắm chặt, cô sợ mình không cẩn thận chớp mắt một chút sẽ bị anh phát hiện, vậy thì sẽ rất phiền.
“Sao lại uống rượu?” Anh ngửi ngửi rồi nói nhỏ: “Có người đến sao? Có phải anh đến muộn rồi không?” Giang Quân Việt nhìn quanh một vòng rồi lẩm bẩm.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, khiến người phụ nữ trên giường ngủ cũng không thể động đậy, cô vặn vẹo người nhìn về phía của anh, rất nhanh cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã áp sát vào đùi anh.
“Uống say quá đấy.” Giang Quân Việt cười, bóp nhẹ chóp mũi của cô một cách nuông chiều. Tim Lam Cảnh Y giống như tràn ngập ý xuân, chỉ muốn nhấn chìm anh vào trong thế giới của mình, sẽ không bao giờ chia tay.
Cô có thể không?
Có thể không?
Bàn tay nhỏ bé không thành thật để lên người Giang Quân Việt, sờ mó lung tung. Giống như trò tinh nghịch của một đứa trẻ nghịch ngợm.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ đang sờ mó lung tung trên người, Giang Quân Việt cũng không thể ngồi yên được nữa, anh vươn tay ôm ngang người Lam Cảnh Y, cả người cô mềm mại dựa vào người anh, dường như cô say đến nỗi không biết anh đã đến đây rồi: “Lam Cảnh Y, anh còn muốn em tắm cho anh đấy, nhìn bộ dạng hiện giờ của em xem, hay là để anh tắm cho em đi, nhân tiện cho em tỉnh rượu.” Ôm lấy cô đi vào phòng tắm, anh vừa đi vừa cởϊ áσ khoác ngoài khiến cho lớp vải giữa cơ thể cô và anh càng ngày càng ít đi.
Một động tác vô tình của anh khiến dây áo trên người cô trượt xuống, làm cho Giang Quân Việt phải nuốt nước miếng, nhìn bữa ăn trong tay, anh tình nguyện từ từ thưởng thức hương bị ban đầu của cô. Anh không giống như Trư Bát Giới ăn vụng quả nhân sâm, mùi vị gì cũng thưởng thức được.
Vậy thì thà rằng không ăn còn hơn.
Cô là con mèo nhỏ của anh.
Có lẽ, lúc này đây Lam Cảnh Y càng muốn đây là một giấc mơ, nếu là một giấc mơ thì phải là giấc mơ rất đẹp. Còn cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần tận hưởng mọi hạnh phúc mà Giang Quân Việt mang đến cho cô.
Nhưng mà đây không phải là giấc mơ, đây là hiện thực.
Lông mi khẽ chớp, một giọt nước từ từ rơi xuống, môi khẽ mở, muốn nói nhưng lại cảm thấy khó khăn vô cùng: “A Đào…A Đào, anh nhẹ một chút… nhẹ một chút…” Cố gắng cất giọng nhẹ nhàng và tự nhiên nhất có thể, cô rất ghét việc bản thân gọi tên chồng cũ của mình, nhưng bây giờ cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô không muốn diễn cảnh giường chiếu với Lục Văn Đào, vì vậy cô để bản thân mình thực hiện cảnh tàn nhẫn với mình.
Đột nhiên cả người Giang Quân Việt cứng đờ: “A Đào…” Cái tên này cũng đủ đẩy Giang Quân Việt xuống mười tám tầng địa ngục. Có phải anh đã nghe nhầm gì rồi không, trước đây cô ở cùng anh luôn gọi “Khuynh Khuynh”, cô thích gọi anh là “Khuynh Khuynh”, cô cũng chưa từng “làm” với anh mà gọi tên Lục Văn Đào, không, trước giờ đều chưa từng.
Nghe nhầm rồi, nhất định là nghe nhầm rồi.
“A Đào, đừng dừng lại, cho em đứa con, em muốn sinh con cho anh. A Đào, không phải em muốn ly hôn với anh, thật ra là mẹ anh ép em. A Đào, anh sao vậy? Anh tức giận rồi sao? Sao lại không động nữa? A Đào…” Giọng nói lẩm bẩm nhưng mang theo tất cả những nỗi đau trong lòng và nước mắt của Lam Cảnh Y, nước mắt không ngừng tuôn rơi, những giọt nước trên mặt cũng không che giấu được tiếng khóc của cô.
“Lam Cảnh Y, em… em vẫn luôn lừa dối anh?” Giang Quân Việt rống lên, lập tức biến thành một con sư tử tức giận, như hận không thể làm cô tỉnh rượu rồi ăn luôn vào bụng. Dù rằng anh cũng đã nghi ngờ, nhưng mà anh cũng nghĩ ra một chuyện ngay lập tức, đó là trước nay cô và anh cùng làm chuyện đó cô đều rất tỉnh táo, nhưng chỉ có lần này cô lại uống rượu. Có câu rượu vào lời ra, điều này không phải rõ ràng là trong tim cô thật sự thích Lục Văn Đào sao, bị Lục Tiểu Kỳ ép nên cô mới phải ly hôn với anh ta?
Có vẻ như Lục Văn Đào cũng không muốn ly hôn với cô. Lúc này theo phân tích của Giang Quân Việt, sắc mặt của anh cũng càng trở nên khó coi.
“Hôn em, A Đào, hôn em.” Lúc này Lam Cảnh Y muốn hối hận, cô biết bản thân mình sẽ chịu hậu quả như thế nào, nhưng vẫn lựa chọn theo cách này, cô cắn răng, tay đưa xuống bụng dưới, chỉ hy vọng trong tương lai đứa bé trong bụng sẽ tha thứ cho cô ần này. Cô chỉ muốn làm người phụ nữ của anh một lần nữa, cô chỉ không muốn diễn cảnh đó với Lục Văn Đào, ngoại trừ Giang Quân Việt, cô không muốn bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể cô, dù là diễn cũng không được.