“Mẹ, chuyện này là thế nào? Không phải bệnh của mẹ đã đỡ rồi sao? Sao mẹ lại vào viện nữa thế?” Lam Cảnh Y chạy vào trước giường bệnh, cả người cô mềm nhũn không chút sức lực, mẹ cô còn bệnh. Tại sao vậy?
“Không sao, bệnh này mẹ biết từ lâu rồi mà, con ngồi đi. Nếu con đã đến rồi vậy thì ở bên cạnh mẹ, bình yên trải qua khoảng thời gian cuối cùng này.” Giọng nói hết sức bình thản, quả nhiên Lam Tinh đã biết từ lâu rồi.
“Mẹ, tại sao? Tại sao mọi người lại giấu con thế?”
Lam Tinh yếu ớt nâng tay lên, đầu ngón tay bà lướt qua má Lam Cảnh Y: “Vốn dĩ mẹ còn định cầm cự, còn muốn đưa con đi khắp mọi nơi, thế nhưng…” Thế nhưng đêm qua, ngay từ khi nhập viện, vừa kiểm tra bà đã biết vốn dĩ ban đầu bệnh của mình đã khá nghiêm trọng. Bây giờ ngay cả chạy thận cũng không thể giải quyết được vấn đề, thế nhưng bà thật sự rất căm hận vì mãi không tìm được người đàn ông đó. Hạ Chi Linh không cho bà ở lại thành phố T, bà cũng không ở lại nữa. Bà muốn được đi khắp nơi, bà luôn mong muốn một lúc nào đó, ở một nơi nào đó sẽ đột nhiên gặp được người đàn ông ấy, bây giờ nó cũng chỉ còn là mơ ước của bà thôi: “Y Y, là mẹ làm liên luỵ đến con.” Trên đường đến Frankfort, bệnh tình của bà ngày một nặng hơn, thậm chí bà còn đi tiểu ra máu, thế nhưng bà chưa từng nói ra.
“Mẹ.” Lam Cảnh Y ôm chặt lấy Lam Tinh. Hiện tại cuối cùng cô đã hiểu ra điều gì đó, cô hiểu được lời người đàn ông ấy nói “Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì, em không được làm loạn, không được làm càn với anh.” Vậy thì bệnh của mẹ cô nhất định là do Hạ Chi Linh gây ra ư?
Cuối cùng Giang Quân Việt vẫn giúp Hạ Chi Linh, dù cho mẹ anh đã làm gì đi chăng nữa, đó vẫn là mẹ của anh, dù sao đó cũng là tình cảm gia đình không thể cắt đứt. Nhưng còn cô thì sao? Chẳng qua cô cũng chỉ là một trong số những cô gái trong đời anh thôi.
Trên đời này, có rất nhiều đàn ông và phụ nữ.
Bất kỳ người phụ nữ nào anh muốn đều sẽ chủ động leo lên giường của anh.
Thế nhưng nếu như không đi theo anh, vậy thì bệnh của mẹ cô sẽ cứ kéo dài à?
Ngay lúc này, cô không biết mình nên hận hay nên cảm ơn Giang Quân Việt nữa.
Hai mẹ con cô nói chuyện cả một ngày trời, thời gian trôi qua rất nhanh, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên. Nhìn số điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi, Lam Tinh nghiêng đầu nhìn, bà nói: “Là Quân Việt à, con mau nghe đi. Thằng bé này thật tốt.”
Mẹ của anh, Hạ Chi Linh đã đối xử với Lam Tinh như thế, vậy mà bà vẫn thích anh đến vậy, thật không biết Giang Quân Việt đã cho bà uống bùa mê thuốc lú gì nữa. Cô nhấc máy: “Có chuyện gì không anh?”
“Anh sắp lên máy bay rồi, hôn anh một cái đi.”
“Anh…” Lam Cảnh Y lập tức đỏ mặt, Lam Tinh vẫn còn đang ở bên cạnh, không biết bà có nghe thấy giọng nói trong điện thoại không nữa. Lam Cảnh Y đành phải đứng dậy đi ra ngoài ban công của phòng bệnh “Anh, đồ lưu manh này, mẹ em còn đang ở đây.” Cô hạ thấp giọng, thì thầm nói, cô thật sự không biết nên đối xử với người đàn ông này như thế nào mới phải.
“Nào, hôn anh một cái, nếu không thì không kịp đâu, anh phải tắt điện thoại trong mấy tiếng liền đấy.”
Lam Cảnh Y cầm điện thoại di động để sát bên tai, dù sao thì cô cũng ngại làm ra âm thanh đó: “Bỏ đi, anh hôn em là được rồi.” Sau đó, anh hôn một tiếng thật lớn: “Anh cúp máy đây, em chăm sóc cho cô Tinh cẩn thận đó.”
Cúp máy rồi, anh cúp máy thật rồi, chỉ để lại âm thanh mù mịt trong điện thoại. Nghe thấy vậy nhưng cô không tài nào nỡ bỏ điện thoại xuống, dường như nghe âm thanh đó cũng làm cô có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh.
Lam Cảnh Y mở phong bì mà anh đưa cho, bên trong có hai tấm thẻ đều mang tên của anh, một cái là thẻ ngân hàng, một cái là thẻ tín dụng, bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ, cô mở ra chỉ thấy dòng chữ viết bên trên: “Y Y, thẻ ở trong này em tuỳ ý sử dụng. Một chiếc thẻ có một triệu tệ mà em muốn vay anh, nhớ là sau này gặp anh phải trả nợ cho anh đấy. Còn một cái là thẻ tín dụng, em cứ chi tiêu thoải mái, đó là thẻ phụ của anh. Ồ bây giờ em đã thuộc về anh rồi.
Đằng sau còn có một mặt cười lớn, nhìn siêu bướng bỉnh, thế nhưng lúc này cô muốn đánh anh cũng không được nữa rồi.
Anh đã đi thật xa.
Đôi mắt cô ươn ướt, cô ở lại ban công mấy phút mới dám về lại phòng bệnh với mẹ.
Mọi chuyện của mẹ cô đã được thu xếp ổn thoả, Lolth sắp xếp xong xuôi mới rời đi. Cô ấy cũng đã đóng viện phí mười nghìn Euro, khoảng một trăm ngàn tệ, đủ để mẹ cô nằm viện một tháng.
Lam Cảnh Y yên tâm ở lại bệnh viện cùng mẹ, bác sĩ nói chỉ cần thay thận thì bệnh của mẹ sẽ khỏi, thế nhưng thận của mẹ và cô lại không thích hợp, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô nên đi tìm nguồn thận ở đâu đây?
Thật ra, trước đây khi còn ở thành phố T, Lam Cảnh Y đã cho người đi tìm rồi.
Thế nhưng mãi vẫn chưa có tin tức gì. Mẹ của cô vẫn còn một người chị ruột còn sống, thế nhưng bà ấy cũng đã nhiều năm không có tin tức gì.
Thời gian mới chỉ trôi qua hai ngày mà Lam Cảnh Y đã cảm giác dài như hai thế kỷ. Khi biết về bệnh của mẹ, trong lòng cô càng thêm khó chịu, bây giờ nghĩ đến khi cô rời khỏi bệnh viện ở thành phố T, chẳng trách bác sĩ đó nói không nên lời, cứ ấp a ấp úng, nhìn dáng vẻ của Lam Cảnh Y như có chút không yên tâm. Bác sĩ đã biết chuyện này từ lâu rồi, thậm chí còn giúp Hạ Chi Linh làm giả bản tổng kết xuất viện.
Bác sĩ đều không có y đức như vậy sao?
Có lẽ hiện tại Giang Quân Việt đã trở về thành phố T rồi, đột nhiên cô muốn nghe giọng nói của anh, cô rất muốn, rất muốn.
Trên con đường bên ngoài bệnh viện, bóng cây cỏ lác đác, Lam Cảnh Y đi giữa bóng cây, điện thoại trong tay không biết đã giơ lên hạ xuống bao nhiêu lần. Cuối cùng cô cũng quyết tâm bấm dãy số quen thuộc. Mặc dù chưa gọi cho anh được mấy lần, thế nhưng cô đã thuộc lòng số của anh, cũng giống như khi trước cô nhớ số của Giản Phi Ly vậy.
Nhạc chuông điện thoại du dương văng vẳng bên tai, trái tim cô đập thình thịch, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy: “Khuynh Khuynh…” Cô quen miệng gọi.
“Cô gọi nhầm rồi, đây không phải số của Khuynh Khuynh.” “Tút”, đầu dây bên kia ngắt điện thoại, đó còn là giọng nói của một người phụ nữ.
Cô gọi nhầm số rồi sao?
Thế nhưng số điện thoại này vẫn luôn ở trong điện thoại của cô, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.
Đó là số của Giang Quân Việt. Chắc chắn là của Giang Quân Việt.
Không sai, chắc chắn không sai.
Thế nhưng giọng nói của người phụ nữ đó…
Lam Cảnh Y nhất thời cảm thấy hoang mang, hay là anh bị mất điện thoại rồi?
Lam Cảnh Y lại thử bấm số gọi một lần nữa,lần này đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức: “Đã nói là gọi nhầm số rồi mà. Đây không phải là số của Khuynh Khuynh gì hết, đây là số của Quân Việt, cô nghe không hiểu à?” “Tút”, điện thoại lại tắt.
Thế nhưng, mấy chữ “đây là số của Quân Việt” cô nghe không nhầm được, nó khẳng định chắc chắn đó là số của Giang Quân Việt. Vậy là người phụ nữ khác nghe điện thoại thay anh, người phụ nữ thế nào mới có thể được động vào điện thoại của anh chứ?
Hình như anh chưa từng đưa điện thoại cho cô lần nào.
Lam Cảnh Y đứng dưới bóng cây, cô ngẩng đầu lên, xuyên qua tán cây trông thấy những đốm sáng nhỏ, thế nhưng nó cũng chỉ nhấp nháy rồi không sáng nữa.
Khi quay lại bệnh viện, cô đã tiện tay xoá số của anh đi.
Cô không muốn gây chuyện với anh, cũng không muốn vô cớ làm phiền anh. Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy hối hận, hoặc là từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều là anh “dắt mũi” cô, từ trước đây nay cô vẫn luôn bị động chấp nhận những thứ anh cho cô.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một tuần đã qua.
Tinh thần của Lam Tinh vẫn không tốt, mỗi ngày ngoại trừ truyền nước, bà đều chỉ nằm yên trên giường nhìn xung quanh khiến cho Lam Cảnh Y cảm thấy chua xót. Có những lúc, cô thật sự muốn chịu đựng thay mẹ, thế nhưng trên đời này, bệnh chính là thứ khiến con người ta bất lực nhất, có muốn tránh cũng không tránh được.
“Bác sĩ, có tìm được nguồn thận chưa ạ?” Việc đầu tiên Lam Cảnh Y làm mỗi buổi sáng đó chính là chạy một mạch đến phòng làm việc của bác sĩ để hỏi về tình hình nguồn thận, đây chính là hy vọng duy nhất trong lúc này của Lam Cảnh Y.
“Thật sự xin lỗi, tạm thời vẫn chưa có. Chúng tôi vẫn đang nỗ lực hết sức để tìm kiếm.”
Cô biết kết quả sẽ như vậy, ngày nào bác sĩ cũng nói thế, thế nhưng cô cũng không thể trách bác sĩ, nguồn thận có thể tìm thấy nhưng không thể cưỡng cầu. Đầu tiên là phải tìm thấy, thứ hai là phải thích ứng với thận của mẹ cô. Thế nhưng nói thì dễ mà khả năng có thể tìm được là một phần một tỷ, cực kỳ khó khăn.
Mỗi lần bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ là một lần Lam Cảnh Y cảm thấy hỗn loạn. Đây là sự dày vò mỗi ngày cô đều phải chịu đựng, đi về phía phòng bệnh của mẹ, từng bước đi của cô đều thật xót xa.
“Tinh…” Có một âm thanh vang lên, lại một tin nhắn được gửi đến.
Bức ảnh, lại là một bức ảnh.
Thông qua những bức ảnh đó, cô phát hiện ra có lẽ bối cảnh của các bức ảnh đều là sân bay ở thành phố T, bởi vì cô nhìn thấy dòng chữ sân bay thành phố T, và nội dung trong bức ảnh đủ để đẩy cô xuống 18 tầng địa ngục.
Hoá ra anh vừa rời xa cô đã gặp một người khác, vì thế anh đã đá cô từ lâu.
Lam Cảnh Y lặng lẽ đứng trên hành lang, nhìn người phụ nữ trong bức ảnh đang mỉm cười hạnh phúc ôm chặt lấy Giang Quân Việt Không thể phủ nhận rằng cô gái ấy rất xinh đẹp, rất hợp với Giang Quân Việt, bộ quần áo cô ấy mặc cũng rất tôn dáng, vừa nhìn đã biết có trị giá không nhỏ.
Cũng chỉ có cô gái như vậy mới xứng đáng với một người nổi bật như Giang Quân Việt. Từ lâu cô đã biết rằng mình không hợp với anh, cô đã nói với bản thân mình rằng không nên ở bên anh, thế nhưng trong lúc không hay biết cô vẫn ở bên cạnh anh.
Nở nụ cười buồn bã, chua xót, Lam Cảnh Y tắt điện thoại, cô tự nhủ với bản thân mình không được nhớ người đàn ông trong ảnh nữa. Thế nhưng cô không thể nào quên đi khuôn mặt đẹp mê hồn đó.
Nước mắt khẽ rơi xuống, Lam Cảnh Y cuộn mình trên băng ghế cạnh bức tường ở hành lang, cô không còn sức lực trở về bệnh viện nữa.
Lam Cảnh Y ngồi ở đó hơn hai tiếng đồng hồ thì mẹ cô gọi điện đến, cô đã đi lâu như vậy, bà không khỏi lo lắng cho cô. “Mẹ, con đang đi siêu thị ạ. Mẹ có muốn mua gì không? Con sẽ trở về ngay.” Cô cố gắng bày ra sự vui vẻ hết mức có thể, thế nhưng trái tim cô lại đang rỉ máu.