“Đêm nay đèn ở tháp Eiffel không sáng, thật mất hứng.”
“Ồ.” Nếu như tới du lịch, có lẽ hôm nay tới mai đã đi rồi, chuyện này có chút mất hứng.
“Đợi thêm một chút, có lẽ sắp sáng rồi.” Giang Quân Việt lại nháy mắt, vòng tay ôm eo của Lam Cảnh Y chặt hơn, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn làm từ giấy bạc màu vàng kim đó, anh vẫn luôn đeo nó.
“Thật là sẽ sáng sao?” Mắt đứa bé trai sáng lên: “Cháu nghe người ta nói thời khắc khi tháp Eiffel lên đèn đẹp vô cùng, cháu rất muốn xem.”
“Nào, chúng ta đợi đi, sắp sáng rồi.” Giang Quân Việt dừng bước, tiện tay ấn ấn nhẹ chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay một cái.
Cảnh đêm của Paris thật đẹp, tháp Eiffel cách đó không xa càng trở nên huyền bí hơn khi đắm chìm trong màn đêm. Bỗng chốc tòa tháp cao cao đó lại sáng lên, giây phút bừng sáng đó khiến người ta có cảm giác như lạc vào trong cơn mộng tưởng, đẹp quá, đó là một thứ đẹp đẽ không cách nào hình dung nổi, bé trai vui mừng nhảy cỡn lên: “Đẹp quá, đẹp quá!”
Lam Cảnh Y lại nghiêng đầu nhìn Giang Quân Việt, giống như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong đôi mắt anh, anh nói muốn tạo cho cô sự bất ngờ, có lẽ chính là cái này.
Cô thích, rất thích.
Trái tim tràn ngập ngọt ngào, rốt cuộc anh muốn tạo cho cô bao nhiêu sự bất ngờ nữa đây?
Đi bộ được mấy phút thì đã tới chân tháp. Trên cả quãng đường đi, lúc đứng ở trên đỉnh tháp chiêm ngưỡng cảnh đêm của Paris, tất cả đều đẹp tới mức không nói nên lời. Cô lặng lẽ đứng đó, sau cô là Giang Quân Việt đang ôm chặt lấy cô, cô cứ dựa vào anh như vậy, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên bộ phim cô đã xem được ở trên máy bay. Cô nhớ ra nam chính và nữ chính, bất chợt cô nắm chặt lấy tay của Giang Quân Việt, giống như muốn thời khắc này mãi mãi dừng lại: “Khuynh Khuynh, anh sẽ vứt bỏ em rồi đi sao?” Giọng của cô rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ tới mức đến cô cũng nghe không được rõ lắm.
“Hử?” Giang Quân Việt khẽ chau mày, tay vòng qua chiếc bụng nhỏ nhắn của cô. Hình như dạo này cô mập lên một chút rồi, cảm giác bàn tay khi tiếp xúc thấy rất thoải mái, khiến anh quyến luyến không rời.
“Khuynh Khuynh, mình về đi, nếu không mẹ em sẽ lo cho em lắm.” Cô lại không hề biết, cô và anh chỉ có một đêm tươi đẹp ở Paris này. Qua đêm nay, họ sẽ không chạy thoát khỏi màn đêm sâu thẳm đó.
“Không cần vội.” Giang Quân Việt vẫn ôm lấy cô, bây giờ ở thành phố T đã tờ mờ sáng. Vừa rồi điện thoại của anh cứ reo liên tục, anh chỉ tắt máy, mặc dù bây giờ đã yên lặng, thế nhưng lại luôn cảm giác có gì đó không đúng.
Trời đã nổi gió, thổi những sợi tóc của Lam Cảnh Y bay trên gò má và cổ của anh. Bỗng nhiên anh xoay người cô lại, anh cúi đầu đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô, cảnh tượng đó, giống như một bức tranh đầy lưu luyến bịn rịn, bàn tay ôm chặt lấy eo cô, không muốn buông cô ra, vậy thì anh sẽ không buông.
Xung quanh đó có người tụm năm tụm ba đi qua, tiếng bước chân khe khẽ lại không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của anh hôn cô. Quả nhiên là đất nước lãng mạn, trong mắt người khác cảnh họ hôn nhau như vậy ngoài sự lãng mạn ra thì chính là sự sâu sắc, không bị người khác chỉ trỏ một chút nào, khiến anh hôn một cách càng thoải mái hơn. Cho đến khi không khí gần hết rồi thì mới từ từ dời môi ra, nhưng lại vẫn ôm chặt lấy eo của cô để cô ép sát vào người anh. Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ bé trong đêm đen có chút mơ hồ, trong đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng, anh nắm tay cô nói: “Đi thôi.”
Men theo đường cũ đi về, Lam Cảnh Y rất thích hàng cây ngô đồng trong đêm đen, trông thật đẹp.
Trên đường quay về chỗ chiếc xe dã ngoại, đang có người tựa vào xe để chụp ảnh, có lẽ là muốn lấy cảnh hoa oải hương kia. Từng mảng hoa oải hương màu tím được tô điểm thêm màu trắng như thể chỉ còn lại một bầu không khí lãng mạn, thật là đẹp.
Anh lái xe, cô thì ngồi bên cạnh anh, đầu tựa vào vai anh, cũng không hỏi anh muốn đi đâu. Dù sao thì chỉ cần được ở cùng anh là tốt rồi, anh sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ thỏa đáng, không cần cô phải nhọc lòng.
Quả nhiên là khách sạn tốt nhất ở Paris, dù người đàn ông này đi đâu cũng phải tới nơi tốt nhất.
Anh cầm lấy thẻ phòng rồi dắt tay cô đi vào trong thang máy, Lam Cảnh Y nhìn trên lầu, bất chợt hỏi: “Mẹ em ở lầu mấy vậy?”
“Mẹ em không ở đây.” Không ngờ anh lại ung dung trả lời với cô một câu như vậy.
“Vậy mẹ em ở đâu? Vì sao mẹ em không ở cùng chúng ta?” Tim cô bắt đầu đập nhanh, cảm giác đó Lam Cảnh Y không có cách nào hình dung, chỉ là thấp thỏm, vô cùng thấp thỏm không yên.
“À, sáng mai em sẽ biết thôi, nào, lên lầu ngủ một giấc. Ngủ dậy rồi bầu trời vẫn sẽ trong xanh, đám mây vẫn là màu trắng, Lam Cảnh Y vẫn là Lam Cảnh Y.”
“Tinh” Anh vừa nói xong thì vừa hay cửa thang máy mở ra, tại phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất của khách sạn, anh quẹt thẻ một cái thì có nhân viên phục vụ ân cần tới tiếp đón mở cửa cho anh: “Giang Quân Việt, anh rất giàu phải không?” Cái này phải tốn bao nhiêu tiền, có lẽ cô kiếm cả một năm cũng không đủ tiền phòng một đêm của anh, còn cả chiếc xe dã ngoại đó nữa, anh ở trong nước giàu có cũng không bàn cãi nhiều, ra nước ngoài mà cũng có thể xa hoa như vậy, như thể Paris này là địa bàn của anh vậy.
“Không có, dù sao cũng không phải do anh bỏ tiền ra, có người mời, vào ở là được. Nếu không thì là lãng phí rồi, lãng phí thì thật đáng xấu hổ, em có biết không hả?”
“Ai mời anh chứ? Nam hay nữ?” Lời vừa nói ra, Lam Cảnh Y đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, câu này của cô giống như đang ghen tuông.
“Nếu như anh nói là nữ thì sao? Em còn muốn ở cùng anh không?”
“Không thèm.” Cô thẳng thừng đáp lại mà không cần nghĩ ngợi, phụ nữ thuê phòng cho anh, anh lại mời cô tới, cảm giác này thật kỳ lạ.
“Được thôi, vậy anh nói cho em biết, là nam.” Anh vừa nói xong thì đã cởi chiếc áo khoác ra đưa cho cô: “Treo lên cho anh.”
Thật đúng như ông chủ người ta mà: “Giang Quân Việt, anh ăn hϊếp em.”
“Được, vậy đổi thành em ăn hϊếp anh. Cởi ra đi đã nói rồi, anh treo lên giúp em.” Anh dừng lại, làm bộ trịnh trọng đứng đó. Đôi mắt đen sáng giống như nhìn thấy toàn bộ cơ thể trần trụi của cô xuyên qua lớp quần áo.
“Đồ lưu manh!” Cô vươn tay ra cù anh, rất nhanh hai người đã dính lấy nhau.
Vốn dĩ là cô muốn cù cho anh nhột, thế nhưng vật qua vật lại, cuối cùng tiếng cười ha ha đó lại đổi thành phát ra từ miệng của Lam Cảnh Y: “Ha ha…ha ha ha…anh bỏ tay ra, bỏ tay ra.”
“Em nói xem ai lưu manh?” Giang Quân Việt dùng một tay ghì chặt cô, tay còn lại thì cù cô, hai cánh tay cô bị anh ghì chặt, không hề có chút phản kháng nào.
“Không có…ha ha ha…không lưu manh…ha ha ha.” Cô chỉ đành xin tha, muốn anh buông cô ra, nếu không thì cô sẽ cười đến phát ngất đi mất.
“Vậy em nói xem là ai ra tay trước?” Cô cười đến mức sắp đau cả hai bên sườn rồi, còn anh lại bình tĩnh, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này… đương nhiên là cô rồi: “Vậy thì sao?”
“Ai ra tay trước thì kẻ đó là đồ lưu manh, em nói xem, ai là lưu manh?”
“Ư ư…ha ha ha…ha ha ha…” Cô cười đến mức sắp chảy nước mắt rồi: “Giang Quân Việt mau buông tay ra, ha ha ha…”
“Không nói ai là lưu manh thì anh sẽ không buông tay đâu.”
Thôi được rồi, cô thật sự chịu không nổi nữa: “Em…em lưu manh đã được chưa?” Cô thở hổn hển nói, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên do cười lớn, giống như một đóa mẫu đơn đỏ mới nở, đẹp mê hồn.
“Thế này còn tạm được.” Bây giờ Giang Quân Việt mới từ từ thả lỏng tay ra, cuối cùng lại véo má cô một cái: “Lưu manh được luyện thành như vậy đấy, lần sau trước khi ra tay nhớ kỹ tự lượng sức mình. Không thì mỗi lần như vậy em đều sẽ may mắn mà gặp được quý nhân giống như anh tha cho em vậy đâu.”
Đã từng gặp qua kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng gặp ai mặt dày tới mức như vậy. Lam Cảnh Y đẩy mạnh Giang Quân Việt một cái, do mất cảnh giác đã khiến cả hai cùng ngã lên tấm thảm, may mà đây là phòng tổng thống, chất lượng thảm rất tốt, nên mới không khiến cho Giang Quân Việt ngã xuống đất trước bị đau. Anh vươn tay ra ôm lấy eo của cô gái đang nằm trên người mình, trong lúc thở dốc, vừa hay môi cô đối diện với môi anh, bốn cánh môi cách nhau không quá một ngón tay. Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy hơi thở nam tính trên người Giang Quân Việt đang tấn công kịch liệt cơ thể của cô, cô lại có cảm giác choáng váng: “Giang Quân Việt, sáng hôm đó anh trách em có phải không?” Vừa nhớ ra chuyện mình chủ động, khuôn mặt nhỏ bé của cô lại đỏ lên.
“Có sao?” Không để cho cô bất cứ không gian nào để suy nghĩ, môi của anh đã dính chặt lên môi cô, lại lật qua lật lại, có điều là trong chốc lát, vị trí cơ thể của hai người đã có sự thay đổi. Hiện tại, anh ở trên, cô ở dưới, cô đã trở thành một chú cừu non bị làm thịt dưới tay anh, chỉ có cách van xin anh mà thôi.
Tiếng chuông điện thoại trong túi vô duyên vang lên, từng tiếng nhạc như đập vào tai Giang Quân Việt, là ai mà lại muốn anh phải bắt máy bằng được vậy?
Số điện thoại này rất ít người biết, tính ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giang Quân Việt nghe thấy, đương nhiên Lam Cảnh Y cũng nghe thấy rồi, đôi môi cô rời khỏi môi anh: “Anh mau nghe điện thoại đi, em đi tắm trước.” Từ thành phố T tới đây, thời gian lâu như vậy rồi còn không tắm rửa, cô cảm thấy người mình dơ chết đi được. Toàn thân đều có cảm giác nhơm nhớp khó chịu, anh nghe điện thoại, vừa hay cô đi tắm thư giãn một chút.
Lam Cảnh Y mở vali lấy ra bộ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm, tóm lại là phòng tổng thống luôn có cảm giác rất khác, nhà vệ sinh còn lớn hơn cả phòng ngủ mà bình thường cô ở. Bồn tắm giống như một cái bể bơi thu nhỏ, nước đã được bơm đầy lúc cô và Giang Quân Việt vào ở, hơi nóng ấm áp lan tỏa trong không khí, mang theo một làn khói lượn lờ, khiến cho người ta giống như lạc vào chốn tiên cảnh.
Ngoài phòng tắm, Giang Quân Việt cầm điện thoại lên, nhìn thấy số điện thoại thì cau mày. Đã bao lâu rồi anh chưa nhận điện thoại của người này rồi, hình như anh đã quên mất sự tồn tại của người này, điện thoại lại reo lên vài tiếng thì anh mới bắt máy, chỉ vì trong lòng luôn có một dự cảm, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Giang Hàm Dư sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh.
“Nói đi, có chuyện gì?” Vừa bắt máy lên xong, anh lạnh lùng hỏi, người ba này của anh có cũng như không. Chính do sự vô tình của ông ta, nên hiện giờ Hạ Chi Linh mới thành ra như vậy.
“Ông nội mắc bệnh nặng, mau về ngay, bớt ở ngoài qua lại với gái. Con nhỏ đó, con không giấu được đâu.” Giang Hàm Dư nói xong thì dập máy một cái “kịch”.