Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 65: Cách thoa thuốc




Giang Quân Việt nhìn xuống Lam Cảnh Y, đôi mắt sâu thẳm như thể muốn nhìn thấu cô vậy, bỗng khóe miệng anh nhếch lên: “Ừm, cứ đi vào vậy thôi.”

Lam Cảnh Y vô cùng tò mò: “Giang Quân Việt, đừng nói với em anh là học trò của đạo sĩ Lao Sơn nhé?” Cô tin mới là lạ đó.

“Đúng vậy đấy.” Giang Quân Việt vừa nói vừa cúi xuống bế Bé Ngoan đang mải mê gặm cắn ống quần của Lam Cảnh Y lên, bàn tay anh dịu dàng vuốt lông Bé Ngoan nói: “Bé Ngoan phát dục à?”

“Anh mới phát dục ấy.” Lam Cảnh Y nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ, em rất mong thấy anh phát dục sao?” Gương mặt đẹp trai sát lại gần Lam Cảnh Y, mùi hương hormone nam tính lập tức ngập tràn trong khoang mũi cô. Thoáng chốc cô cảm thấy tim mình đập như sấm rền, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

“À, yên tâm đi, anh sẽ không phát dục đâu nhưng mà Bé Ngoan bắt đầu phát dục rồi. Chắc là nó nhớ thương con chó Ngao Tây Tạng của nhà hàng xóm phía đối diện, em có muốn đưa nó sang đó phối giống không?”
“Giang Quân Việt, anh là tên vô lại.” Giờ Lam Cảnh Y mới biết bé ngoan trong miệng anh chỉ là Bé Ngoan chứ không phải mình.

“Anh chỉ nói sự thật thôi, nếu em không tin thì giờ chúng ta đi qua gõ cửa nhà đối diện, em sẽ thấy Bé Ngoan ỷ lại vào con chó Ngao Tây Tạng nhà người ta thế nào.”

Lam Cảnh Y hết nói nổi, cô không hề muốn tiếp tục nói về đề tài chó phát dục này chút nào: “Giang Quân Việt, anh muốn thế nào mới chịu tha cho em?”

“Đã nói mấy lần rồi, chờ đến lúc anh chơi chán tự khắc sẽ buông tha em, lần sau muốn hỏi anh điều gì thì tốt nhất em nên đổi chủ đề mới mẻ hơn đi.”

“Em muốn gọi điện thoại.”

“Không được.” Nói xong, Giang Quân Việt cầm điện thoại lên rồi nhanh nhẹn nhấn một dãy số: “Ừ, trước tiên tạm ngừng việc sử dụng điện thoại bàn của căn hộ nhỏ này đi.” Anh ung dung, thong thả căn dặn xong rồi mới ngắt điện thoại: “Lam Cảnh Y, thật ra anh còn phải cảm ơn em vì đã giúp anh tiết kiệm tiền điện thoại đấy, được rồi, đi tắm rửa thôi, sau đó ngủ cùng anh.”
“Cút.” Cô đưa tay đẩy anh: “Anh mơ đi.” Cô vẫn chưa quen việc anh đột ngột thay đổi, cô chỉ cảm thấy dường như anh đã thay đổi thành một người khác, chuyện này khiến cô không được tự nhiên.

“Nếu người đứng trước mặt em là Giản Phi Ly thì sao? Có phải em sẽ không bảo anh ta cút không?”

Lam Cảnh Y cạn lời, đúng là cô muốn mượn Giản Phi Ly khiến Giang Quân Việt buông tay, vì thế nếu giờ cô nói không thì chẳng phải mâu thuẫn sao?

“Được rồi, đi tắm đi, dơ chết đi được.” Giang Quân Việt nói rồi ôm Bé Ngoan đi vào phòng ngủ, có lẽ là đi lấy áo ngủ để thay sau khi tắm.

Mắt thấy anh vào phòng ngủ, Lam Cảnh Y lập tức đứng dậy vọt tới cửa. Cánh cửa kia vẫn khóa trái ở trong không hề thay đổi chút nào, cô mở cửa, lặng lẽ xoay tay cầm, khóa thông minh mở ra, lại vẫn còn móc khóa ngoài, quả nhiên anh phòng cô như phòng trộm.
Nhưng mà rốt cuộc anh đi vào như thế nào?

Lam Cảnh Y cẩn thận xem xét mọi ngóc ngách trong phòng, đang nhìn thì nghe thấy người đàn ông sau lưng nói: “Sao thế? Rất muốn biết anh vào bằng cách nào à?”

“Anh chịu nói với em sao?” Bao nhiêu tò mò đều dâng cả lên, hiện tại Lam Cảnh Y cực kì muốn biết.

“Chờ em làm ấm giường cho anh rồi tính sau.” Ngả ngớn nói xong, Giang Quân Việt sải bước đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh đã truyền ra tiếng nước ào ào. Sau tấm kính hiệu Mã Ngụ Khắc trong suốt dày dặn thấp thoáng bóng dáng anh, khi thì rõ ràng lúc thì mờ ảo. Nhưng dù cách lớp kính vừa dày vừa nặng cô vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh nam tính tỏa ra từ cơ thể anh. Lam Cảnh Y rã rời ngã ngồi trên đất, rõ ràng cô nên hận anh nhưng hiện giờ cô nhìn thấy bóng dáng anh lại không thể hận nổi.
Nhưng mà mẹ…

“Đến lượt em.” Đang mải mê suy nghĩ thì giọng nói Giang Quân Việt đột ngột vang lên, lúc này cô mới phát hiện anh đã tắm xong và đang đứng trước mặt cô tự bao giờ. Những giọt nước khắp người nhỏ từ cổ xuống làn da màu bánh mật, bên hông quấn một cái khăn tắm thoạt nhìn anh cực kì sεメy. Thoáng chốc cô chỉ cảm thấy dường như cả người nóng lên, ánh mắt sáng quắc dừng trên người anh làm sao cũng không dời đi được.

“Ừm, anh không phải con chó Ngao Tây Tạng nhà đối diện nhưng anh không ngại coi em như Bé Ngoan mà…”

“Đi chết đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Cảnh Y đỏ bừng lên, vội vọt vào phòng tắm như chạy trốn, vừa cởϊ qυầи áo xong đã bắt đầu xối nước lạnh. Mới làm chuyện ấy với anh bốn lần thôi nhưng cô cảm thấy mình và anh thật giống như vợ chồng, thế mà còn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mắc cỡ muốn chết.
Nhưng chờ đến lúc tắm xong cô mới cảm thấy choáng váng, lúc đi vào không nghĩ chuyện gì ngoài việc cách xa anh một chút, lúc này đóng vòi sen mới phát hiện cô quên mang quần áo ngủ vào, mà tên Giang Quân Việt đáng chết kia không để lại cho cô một cái khăn tắm nào. Lúc anh đi ra ngoài trên eo một cái trong tay một cái. Lam Cảnh Y đứng trong không gian nhỏ hẹp đầy hơi nóng, trong chốc lát cô hơi bối rối, không đến nỗi cứ thế này mà đi ra ngoài gặp anh chứ?

Hay là cô mặc quần áo đã ướt trên mặt đất kia lên, nhưng nếu vậy thì cô tắm làm gì?

“Cạch” tiếng mở cửa vang lên, chờ đến khi Lam Cảnh Y nhận ra thì cửa phòng tắm đã mở toang, người đàn ông kia không biết đã vào khi nào, cô lại không phát hiện bên ngoài nhiều thêm một bóng đen. Cô vô thức đưa một tay che ngực một tay chắn ở nửa người dưới, nhưng tay cô quá nhỏ, che nơi này lại không chắn được nơi khác, Giang Quân Việt cười nhạo: “Lam Cảnh Y, em che sai chỗ rồi.”
“Anh… Anh đi ra ngoài.” Lam Cảnh Y lắp bắp.

“Vậy em định ở lại trong này một đêm như vậy sao? Em đồng ý nhưng anh không muốn đâu.”

“Không muốn.” Cô nhỏ giọng kháng cự, đầu cúi xuống thấp, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, ngại muốn chết.

“Ừ, phải như vậy.” Một bàn tay chợt che chắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Lần sau bị người ta vây xem thì trực tiếp che mặt, người ta nhìn không biết em là ai thì có thể làm gì em chứ? Thật là ngực to mà não như trái nho.”

Mặt Lam Cảnh Y cứ xanh xanh đỏ đỏ đan xen, lời này của anh hơi đen tối nhưng ngẫm lại thì cũng hơi có lý, khiến cô nghĩ một hồi lâu vẫn không biết nên đáp trả thế nào.

“Được rồi, mặc quần áo rồi đi ra, nếu em muốn đi ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy thì anh cũng không ngại.” Nhét quần áo ngủ trong tay vào tay cô, lúc này Giang Quân Việt mới xoay người, sải đôi chân thon dài bước về phòng ngủ, để lại Lam Cảnh Y đứng trong nhà tắm đi cũng không được mà đứng cũng không xong.
Cúi đầu nhìn đồ ngủ trong tay, cuối cùng cô vẫn cắn răng mặc từng cái vào. Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cô không muốn làm người tài giỏi, cô chỉ muốn sống thật tốt là được.

Đứng trong phòng khách được chiếu sáng bởi một ngọn đèn tường, Lam Cảnh Y hơi khó xử, nói thật thì cô vẫn không yên tâm về Lam Tinh và Giản Phi Ly.

Cửa phòng ngủ mở một nửa để lộ đôi chân người đàn ông nằm trên giường, cô cứ nhìn không chớp mắt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp không gọi điện thoại, ngoại trừ anh ra cô cũng không còn cách nào.

Bước từng bước nhỏ không tình nguyện đi vào, cô đứng trước giường, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông nằm trên giường. Bên hông anh vẫn chỉ quấn một cái khăn tắm, nhưng cái khăn tăm kia quấn lỏng lẻo ở đó như có thể rơi xuống bất kì lúc nào: “Khuynh Khuynh, sáng mai em muốn gặp mẹ.”
“Được, nhưng có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Đôi mắt cô híp lại, khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong đợi.

Giang Quân Việt ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Lên đây làm ấm giường cho anh, đủ ấm thì sáng mai anh sẽ đưa em đi gặp mẹ em, nếu không đủ ấm thì thôi.”

Có loại người luôn có quyền lực như thế, rõ ràng anh nằm cô đứng nhưng dù vị trí của cô cao hơn anh thì vẫn bị khí thế của anh ép xuống: “Đổi điều kiện khác được không?”

Giang Quân Việt ngước mắt lên: “Đổi cũng được, nhưng chỉ có một cái thôi, nếu em không muốn thì khỏi bàn nữa.”

“Anh nói đi.” Lam Cảnh Y cắn răng, hận anh muốn chết, hận anh muốn chết đi được.

“Thoa thuốc cho anh, nhưng phải thật nhẹ nhàng.” Giang Quân Việt nói xong đưa tay đến trước mặt cô: “Chỗ bị thương đều phải được thoa thuốc.”
Bây giờ ánh mắt của Lam Cảnh Y dừng trên cổ tay của anh, nơi đó bị cô hung hăng để lại một loạt dấu răng. Vừa nãy gặp nước nên giờ đã sưng lên, thoạt nhìn thảm đến nỗi không nỡ nhìn. Cô hơi đau lòng, không chút nghĩ ngợi đã nói: “Được, em đồng ý."

Đôi mắt Giang Quân Việt chớp chớp: “Đồng ý thật à?”

“Ừ.” Chuyện cô đã làm tất nhiên cô phải chịu, chỉ là thoa thuốc thôi mà.

“Được, cứ vậy đi, trên bàn có thuốc, đem lại đây thoa cho anh.”

Giang Quân Việt nói xong thì Lam Cảnh Y mới nhìn thấy lọ thuốc nhỏ trên bàn cạnh đầu giường, cô lấy qua rồi ngồi lên giường, cầm tay anh đặt lên đùi, cần thận thoa thuốc lên. Sau đó lại lấy băng keo cá nhân dán lên, từ đầu đến cuối động tác rất cẩn thận như sợ anh đau.

“Được rồi, ngủ đi.” Cầm tay anh bỏ ra khỏi đùi, cô đứng dậy, cầm lấy một cái gối trên giường định đi ra phòng khách, vừa mới quay đi thì tay đã bị giữ lại: “Lên giường ngủ với anh.”
“Anh nói em bôi thuốc cho anh thì sáng mai anh sẽ cho phép em gặp mẹ.”

“Nhưng em còn chưa bôi thuốc xong mà, trên người anh còn có vết thương nữa.”

“Hả? Ở đâu?”

Tiếng kêu sợ hãi của cô vẫn chưa dứt thì người đã bị kéo vào trong lòng ngực rắn chắc: “Ở đây.” Lúc môi còn chưa bị phủ kín hoàn toàn, bên tai cô quanh quẩn câu nói nhỏ trầm thấp của anh, sau đó anh hôn cô.

Tư duy bị trì trệ khoảng năm giây, Lam Cảnh Y không nghĩ được gì, mùi hương hormone nam tính tỏa ra từ trên người Giang Quân Việt khiến cô mơ mơ màng màng mặc kệ anh hôn, thậm chí anh còn dùng lưỡi quấn quýt với lưỡi cô, làm sao cũng không tách ra được.

Mãi một lúc lâu đến khi không khí trong miệng hầu như cạn kiệt, Giang Quân Việt mới từ từ buông cô ra, giọng lạnh tanh: “Ngủ.”

“Anh… Ai cho anh hôn em?” Lam Cảnh Y hơi choáng váng lại bị anh ôm vào ngực, hơi thở vẫn còn rối loạn.
“Không phải hôn, là bôi thuốc.”

“Bôi thuốc sao?” Lam Cảnh Y lại bối rối lần nữa.