Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 53: Anh buông tay ra




Lam Tinh nở nụ cười mang theo một chút hưng phấn rồi hỏi: "YY, đứa bé đã được mấy tháng rồi? Mấy tháng rồi mà nhìn không ra vậy? Đứa bé mới được hơn một tháng, có đúng không? Dường như Lam Tinh hy vọng đứa nhỏ này càng lớn càng tốt.

Cổ họng Lam Cảnh Y hơi nghẹn lại. Cô vốn vừa định nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lam Tinh, cô đột nhiên phát hiện, nếu thật sự có một đứa bé thì đứa bé này sẽ là động lực để Lam Tinh tiếp tục sống: "Mẹ, con mới biết mấy ngày trước, con còn chưa nghĩ có nên hay không..."

"Mẹ mặc kệ, dù sao thì nếu con không muốn đứa nhỏ này thì mẹ muốn. Đứa nhỏ này nhất định rất đáng yêu..."

Nghe Lam Tinh vừa ăn cơm vừa lải nhải nói, Lam Cảnh Y cũng không muốn làm tiêu tan sức sống mới có ở trên người Lam Tinh. Quên đi, đi được tới đâu hay tới đó, có rất nhiều chuyện xảy ra thông thường đều là do ngoại cảnh tác động. Cuối cùng, Lam Tinh vẫn ngoan ngoãn ở lại bệnh viện. Khi Lam Cảnh Y kéo cơ thể mệt mỏi đi ra khỏi cửa bệnh viện, ở phía sau có một cái bóng thật dài đè lên bóng cô, cứ vừa theo cô đi vừa dừng lại, chồng chéo lên nhau rồi lại tản ra. Cô cứ như vậy mà nhìn về phía hai cái bóng tách ra rồi lại quấn quýt, quấn quýt rồi lại tách ra. Đi được tầm năm sáu phút trên đường, cô đột nhiên dừng lại. Lúc cô xoay người, đã đi khá xa bệnh viện rồi, đầu đường cuối phố và những cửa hàng trên đường phố lấp lánh ánh đèn neon xinh đẹp, thật đẹp.

Cô dừng lại trước mặt Giang Quân Việt. Mái tóc và làn váy của cô bị gió đêm thổi tán loạn, hình ảnh đó cực kỳ đẹp, đến nỗi khiến người ta say lòng. Lam Cảnh Y khẽ mở môi ra, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng, nếu không nghiêm túc nghe thì căn bản là không nghe rõ, cô nói: "Tiểu Khuynh Khuynh, anh nói xem, nếu một tháng sau mẹ tôi biết tôi không có thai thì phải làm sao bây giờ?”

"Đơn giản, chúng ta hãy cố gắng nhiều hơn trong một tháng này, ừm, từ giờ trở đi." Anh nói xong, bàn tay to của anh lập tức muốn ôm lấy eo cô. Lam Cảnh Y trốn về phía sau, lấy tay vỗ lên tay anh: “Biến, nếu phải cố gắng thì tự anh đi mà cố gắng là được rồi." Sau đó, cô tức giận xoay người, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể nói ra những lời như vậy.

Lần này, cô đi cực nhanh, có vẻ hờn dỗi.

Cái bóng trước mặt còn quấn lấy cái bóng của người kia, cô nhanh thì anh cũng nhanh, mà có chậm thì anh cũng chậm.

Hai người cứ cuốn vào nhau như vậy mà đi về phía trước. Dần dần, Lam Cảnh Y cảm thấy mệt mỏi, đúng lúc phía trước có một bãi cỏ, cô đi tới rồi lười biếng ngồi xuống. Mà bên cạnh cô lập tức có thêm một người. Khi ngửi thấy mùi nam tính trộn lẫn mồ hôi trên người anh, cô lạnh lùng nói: "Giang Quân Việt, anh chính là một cái đuôi không biết xấu hổ.”

Cô cho rằng mình nói như vậy thì anh nhất định sẽ đáp trả cô, nhưng mà, qua một lúc lâu, anh vẫn lặng lẽ ngồi ở đó không một tiếng động. Ngay khi Lam Cảnh Y cảm thấy vô cùng nhàm chán, không thoải mái và muốn đứng dậy rời đi, người đàn ông ngồi bên cạnh mới mở miệng: "Y”, tôi nghiêm túc, chúng ta hẹn hò đi.” Một bàn tay cực kỳ to tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay hơi ẩm ướt, có vẻ như anh đã ra rất nhiều mồ hôi.

Theo bản năng, Lam Cảnh Y giãy giụa: “Anh buông tay ra.” Những bàn tay của người đàn ông đó cứ giống như biến thành cục nam châm dính chặt vào tay cô. Ảnh mắt của Giang Quân Việt rơi vào một gốc cây lớn cách đó không xa. Trước đó, anh chỉ muốn cô làm người phụ nữ của anh mà đến bây giờ anh đã thừa nhận cô là bạn gái của mình, điều này là đã rất nể mặt cô rồi: "Lam Cảnh Y, đừng không biết tốt xấu." Mấy năm nay, có bao nhiêu người phụ nữ muốn trèo lên giường của tôi mà tôi không hề để ý chút nào.

"Giang Quân Việt, anh theo đuổi phụ nữ như vậy sao?"

"Phì" một tiếng, Lam Cảnh Y nở một nụ cười. Nếu đổi lại là người khác nói cô không biết tốt xấu thì cô nhất định sẽ hùng hổ đáp trả lại. Nhưng khi người đàn ông này nói như vậy, cô lại không hề tức giận, chỉ vì khi anh nói ra lời kia, sức lực nắm lấy tay của cô lại vô cùng hung ác, cứ giống như là ẩn chứa một chút căng thẳng nhè nhẹ.

"Không được cười." Chắc là vì bị cô cười đến thẹn quá hóa giận, Giang Quân Việt lập tức đè về phía Lam Cảnh Y. Sức lực bất ngờ không kịp chuẩn bị này của anh đã đè cô cùng nhau ngã trên bãi cỏ.

Gió đêm chầm chậm, lại không thể thổi tan hơi nóng, nửa sáng nửa tối, anh ở trên, cô ở dưới, anh nhìn cô, cô nhìn anh, hô hấp của hai người bắt đầu giao hòa. Lam Cảnh Y chỉ cảm thấy máu quanh người đều

sôi trào.

Thời gian như thể đứng yên.

Môi của Giang Quân Việt từ từ rơi xuống rồi nhẹ nhàng đè lên môi cô, trong miệng lẩm bẩm: "YY, làm người của tôi không tốt sao? Thực ra, anh đã cho cô thời gian hơn mười ngày bước đệm, anh cũng muốn quên cô đi. Vì thế, trong hơn mười ngày này, anh không đi trêu chọc cô dù chỉ một chút. Thậm chí, anh cũng không tới bệnh viện. Mỗi ngày anh chỉ theo thói quen gọi điện thoại chào hỏi Lam Tinh một chút mà thôi. Nhưng, ai bảo hôm nay cô lại đến căn hộ của anh trêu chọc anh chứ?

Chính cô đã phá vỡ trái tim vẫn yên tĩnh như nước của anh.

Mười mấy ngày đó, mật mã khóa căn hộ nhỏ đã được đổi lại, cuối cùng lại đổi thành sinh nhật cô, cứ giống như anh vẫn đang chờ cô mở khóa.

"Chỉ là bạn gái thôi sao?" Cô khẽ hỏi, hai đôi môi nhẹ nhàng ma sát vào nhau. Xúc cảm này, trời, vậy mà cô lại không ghét, ngược lại còn cảm thấy hơi say mê. Dù sao, khi bị một người đàn ông đẹp trai này hôn lên, dường như cô cũng chiếm được chút lợi ích.

Có bao nhiêu người phụ nữ cầu mà không được.

"Ừm."

"Không đăng ký?" Giọng nói của cô lập tức trở nên sắc bén.

"Chờ cô mang thai thì lập tức đăng ký." Mỗi lưỡi của anh bắt đầu không thành thật mà chui vào miệng cô, vừa mút vừa chậm rãi liếm láp từng chút một trong miệng thơm tho của cô, vì thế lời nói ra cũng không được rõ ràng.

Có một loại cảm giác rất ấm áp, có một loại hôn rất gây nghiện, có một loại tình cảm lặng lẽ phát triển, chỉ là không biết, người kia có thể nguyện ý cùng anh chậm rãi nếm thử.

Cảm giác choáng váng cực độ, đầu óc Lam Cảnh Y không kịp phản ứng. Trong đôi mắt nửa híp lại, ánh đèn neon xung quanh chợt xoay vòng, dường như cô đang nằm mơ.

Mãi đến khi oxy trong phổi sắp cạn kiệt, người đàn ông trên người mới chậm rãi đứng dậy rồi dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm ngang trên bãi cỏ: "Nói đi, có phải cảm thấy rất hưởng thụ hay không?”

“Cút đi. Tay của cô đột nhiên đẩy anh ra. Vì bị bất ngờ không kịp đề phòng nên cơ thể anh nghiêng một cái, mượn thế ngã xuống bên cạnh người cô, cánh tay dài vươn ra rồi lập tức ôm cô vào lòng: "Ừm, tôi cút trở về đây.”

"Không biết xấu hổ."

"Ha ha..." Anh cười: "Không tức giận?”

Lam Cảnh Y ngáp một cái: "Không dám, anh chính là chủ nợ của tôi.”

"Ách, cô thật sự không dám hay là giả vờ không dám vậy, Lam Cảnh Y, không biết là ai cho cô mượn lá gan mà cô không ngoan một chút nào.”

"Tôi không có."

"Thật không?"

"Không có."

"Đến đây, vậy hôn thêm một cái nữa." Nghiêng người, đôi môi mỏng lại một lần nữa cướp đi mùi hương trên môi cô: "Về sau, phải ngoan ngoãn, có nghe không?”

"Vậy anh cũng phải ngoan ngoãn."

"Được, cô nói thế nào thì là thế đó."

"Vậy được rồi, anh cũng đã nói vậy rồi, Lam Cảnh Y tôi nhất định phải nể mặt tổng giám đốc Giang anh thôi, ừm, hiện tại, tôi buồn ngủ rồi, muốn trở về ký túc xá ngủ, anh đưa tôi đi."

"Một phút nữa có được không?"

"Được." Một phút mà thôi, cho dù anh có muốn làm chuyện xấu thì cũng không thể làm xong được.

Xung quanh bỗng yên tĩnh trở lại. Khi cô còn cho rằng Giang Quân Việt sẽ lăn qua lăn lại trong một phút này, nhưng mà không, anh chỉ ôm chặt lấy cô, hít sâu mùi hương trên người cô. Trong một phút, anh vẫn duy trì tư thế ôm đó.

Khẽ đếm từ một đến sáu mươi, cô đếm nhịp tim của chính mình, và cũng là nhịp tim của anh.

"Ừm, có thể đi rồi." Ôm ngang người cô lên, Giang Quân Việt ôm cô chạy chậm về phía xe của anh. Hai người giống như là nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, anh chạy một đường, cô giãy dụa một đường. Cuối cùng, lúc tránh ra lại trùng hợp là lúc anh ném cô vào trong xe.

Cô nghĩ, có lẽ cô đã yêu anh rồi.

Đó là một loại cảm giác khiến Lam Cảnh Y không có cách nào để hình dung, có vẻ như không giống với cảm giác cô yêu Giản Phi Ly.

Lẳng lặng ngồi trên ghế phụ của Lamborghini, tất cả mọi thứ trong đầu đều là hình ảnh Giang Quân Việt nhẹ nhàng ôm lấy cô trên bãi cỏ, cô dựa vào ngực anh, giống như cùng nhau hưởng thụ hương vị của cây có um tùm.

Hình ảnh đó vừa đẹp vừa ấm áp.

Thấy sắp đến cửa ký túc xá, chiếc Lamborghini cũng từ từ dừng lại. Giang Quân Việt ôm lấy Lam Cảnh Y, nụ hôn nhẹ nhàng lại rơi xuống, giống như có hôn cô thế nào cũng không đủ: "Không muốn." Cô thì thầm, chỗ này chính là ở bên ngoài ký túc xá tập thể, nếu bị người khác phát hiện ra thì sẽ rất xấu hổ.

"Thật muốn ăn cô." Giang Quân Việt hung hăng đẩy cơ thể cô ra: "Lần sau, không được dụ dỗ tôi, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”