Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 100: Không muốn nhìn thấy cậu




Thời gian trôi qua có chút khó khăn, bây giờ mới buổi trưa, Giang Quân Việt đã mong đợi đến ngày mai.

Tưởng Hàn đã rời đi, Giang Quân Việt dặn dò thư ký chuẩn bị tài liệu mà anh phải sử dụng để gặp giám đốc Ngô vào ngày mai.

Những ngày qua, anh không muốn làm gì, nhưng lại không làm được.

Thu lại suy nghĩ, anh tập trung tinh thần mười hai ngàn phần trăm để xem tài liệu, nhưng chỉ nhìn được một nửa, cây bút trong tay anh lập tức bị bẻ gãy, Giang Quân Lượng lại lặng lẽ tham ô hai trăm ngàn của công ty.

Chút tiền đó không nhiều nhưng cũng không ít.

Anh cau mày, nếu không phải vì ông cụ căn dặn, anh đã cảnh cáo Giang Quân Lượng từ lâu. Mỗi năm anh đều cho Giang Quân Lượng không ít hoa hồng, mặc dù công việc ở Giang thị đều là anh làm. Nhưng thực tế, anh và mỗi thành viên trong nhà đều được chia hoa hồng như nhau, anh tiêu hoang như vậy nhưng vẫn đủ xài, vậy tại sao Giang Quân Lượng lại còn thiếu hai trăm ngàn?
Đó chỉ là số lẻ trong hoa hồng của anh ta mà thôi.

Giang Quân Việt lập tức nhấc điện thoại lên, trực tiếp gọi cho giám đốc tài chính: “Sửa lại mật khẩu tài khoản chính, lần sau cậu ta lại đến phòng tài chính đòi chuyển tiền, thì lập tức nói với cậu ta biết chỉ có tôi biết mật khẩu, muốn chuyển thì đi tìm tôi.”

Hôm nay, Giang Quân Lượng lấy đi hai trăm ngàn, ngày mai cũng lấy hai trăm ngàn nữa, tích tiều thành đại. Đó cũng không phải số tiền nhỏ, mà anh muốn bảo vệ quyền lợi của tất cả cổ đông trong Giang thị, còn có cả của chú ba.

Tan làm, hôm nay nhóc con được giao cho bảo mẫu, nếu đưa tới công ty nữa sẽ không tốt. Dù sao, anh cũng là tổng giám đốc, muốn lấy bản thân làm gương, nếu không tất cả nhân viên trong công ty sẽ noi gương anh đưa con đến công ty làm việc, vậy có khác gì một trường mẫu giáo không?
Sau khi tan làm, Giang Quân Việt cầm ví tiền đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Lạc Mỹ Vi khá ngoan, ít nhất cả ngày lẫn đêm đều không gọi điện làm phiền anh. Nhưng bây giờ, anh muốn uống một ly, màn hình điện thoại hiện lên, động nhiên dãy số dừng lại, mấy chữ “Thành Thanh Dương” rơi vào trong mắt anh, cái tên đáng chết đó, không ngờ anh ta lại khăng khăng dạy dỗ đám cấp dưới ở Xuân Vân Phi như vậy. Ngón tay bấm xuống số điện thoại của Thành Thanh Dương, gần như ngay khi tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu bên kia lập tức nhấc máy: “Việt…”

“Giang Quân Việt” Anh rống lên, giọng nói vô lùng lạnh lùng.

“Ừm, Giang Quân Việt.”

“Nửa giờ sau tôi đến sàn boxing, cậu để cho tôi một chỗ.” Anh lại rống lên, có lúc anh hận không thể gϊếŧ Thành Thanh Dương.
“Được.” Nhẹ giọng đáp lại, bên kia vẫn im lặng chờ anh nói tiếp.

“Cạch” Nhưng Giang Quân Việt đã trực tiếp cúp điện thoại, nếu tối nay không dày vò anh ta thì anh nhất định không ngủ được.

Lamborghini chạy quá tốc độ trên đường thành phố T, con đường này đã ba năm anh chưa lái xe qua.

Đúng nửa tiếng sau, không thừa cũng không thiếu một phút, một chiếc xe hình giọt nước đẹp đẽ lao tới, sau đó vững vàng dừng trên sân cỏ kia, vị trí kia, dường như chỉ cần anh tới thì luôn trống.

“Bộp”, chân dài bước xuống, Giang Quân Việt hung hãn đóng cửa xe lại, ngay sau đó hơi ngẩng đầu nhìn lên vách núi, tầm mắt trực tiếp đối diện với ánh mắt của Thành Thanh Dương đang đứng dưới tán cây. So với dáng người gầy gò của anh, Thành Thanh Dương lại cao to hơn một chút, nhưng tỷ lệ dáng người kia vô cùng bắt mắt, có điều khuôn mặt đẹp trai luôn lạnh như băng, khiến cho phụ nữ có lòng cũng không dám tiến lên bắt chuyện.
“Việt…” Anh ta bước về phía Giang Quân Việt: “Đấm boxing không?”

“Cậu biết là tốt rồi.” Hung hăng liếc Thành Thanh Dương một cái, sau đó Giang Quân Việt không để ý đến anh ta nữa. Đi thẳng đến cửa vào sàn boxing, đầu tiên là bậc thang dưới đất, càng đi càng dốc, ước chừng hơn một phút để đi bộ, nhưng Giang Quân Việt không đi sai đường trong mê cũng kia.

“Anh Việt…” Người trông cửa thấy anh, vô cùng kính cẩn đẩy cửa ra cho anh, một đấu trường boxing rộng lớn dưới lòng đất, hiện tại ở trước mắt có thể chứa hơn một nghìn người.

Đông nghịt người đến, nhưng nhìn ra chính giữa đấu trường lại không có một bóng người trên sàn boxing.

Anh vừa bước tới vừa cởϊ áσ khoác đưa cho người đi theo sau lưng, sau khi vào phòng thay quần áo thì đã có người chuẩn bị quần áo boxing cho anh.
Giang Quân Việt nhanh chóng mặc vào, còn mới, có điều kích thước hơi bé nhưng vẫn vừa vặn, anh không mập cũng không ốm, nhưng anh nhớ năm nay kích thước của anh đã lớn hơn năm ngoái một chút, ừm, nên rèn luyện rồi.

“Anh Việt, xin mời.”

Giang Quân Việt nhàn nhạt xoay người, bộ quần áo boxing màu trắng khiến anh vô cùng đẹp trai, sải bước ra khỏi phòng thay quần áo, cách lối đi đó không xa, Thành Thanh Dương cũng đã thay xong một bộ đồ boxing đang đi về phìa sàn đấu.

Không giống với anh, trên người Thành Thanh Dương là bộ quần áo boxing màu đen.

Tăng nhanh bước chân, rất nhanh Giang Quân Việt đã đuổi kịp Thành Thanh Dương, hai người cùng nhau bước lên đài, khán giả trên khán đài vô cùng nhiệt tình lập tức huýt sao: “Anh Thành… Anh Thành…”

“Anh Thành…”

Đích thân ông chủ sàn boxing lên đài, đây tuyệt đối là chuyện hiếm gặp.
Đúng, đã ba năm rồi, Thành Thanh Dương đã ba năm chưa lên sàn đấu. Bình thường anh ta đều nhìn người khác đánh.

Nhưng tối nay…

“Anh Việt… Anh Việt…” Đột nhiên, một đám thanh niên trở thành đội cổ vũ của Giang Quân Việt, tiếng hét kia hòa vào không khí, ngay sau đó vang lên tiếng hét chói tai của một cô bé. Bởi vì Giang Quân Việt đã nhảy lên một góc của sân đấu, không nói đến tư thế kia mạnh mẽ như nào, chỉ riêng cơ thể, gương mặt đẹp trai kia cũng đã khiến cho các cô gái say mê, giống như chưa từng thấy đàn ông gầy như vậy đấm boxing bao giờ.

Giang Quân Việt lên sàn đấu, rất dễ khiến mọi người coi sàn đấu này trở thành sàn catwalk.

Giang Quân Việt cũng không để ý khán giả đang điên cuồng gào thét trên khán đài, thích đặt cược vào ai, thắng thua gì cũng không liên quan đến anh. Tối nay anh chỉ muốn thỏa mãn bản thân một chút.
Anh ngứa tay.

Chân anh cũng ngứa.

Đeo niềng răng và găng tay vào, đôi chân dài của anh đứng trên sàn đấu. Bộ đồ boxing màu trắng càng khiến anh trông giống một học giả hơn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có lẽ ai cũng không tin anh tới đấm boxing.

“Việt, tôi có rượu ở phía sau, lát nữa đánh xong xuống uống một ly đi.” Đột nhiên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Thành Thanh Dương lại mỉm cười, nụ cười hiếm gặp kia khiến cho tất cả khán giả trên khán đài đều ngạc nhiên. Nghe nói chưa từng thấy anh Thành cười bao giờ, nhưng tối này anh ta lại cười. Nghe nói anh Thành chưa đấm boxing bao giờ, nhưng tối nay anh ta lại lên đài.

Hơn nữa, đối thủ lại là một tên nhóc vô danh.

Nhưng những người đó không biết rằng, ba năm trước, hai nhân vật chính trên đài này đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cho tới bây giờ chỉ có một người thua cuộc.

“Đừng nói đùa, không thì tôi sẽ phế cậu.”

“Được.” Thành Thanh Dương khẽ cười, chuyển động cơ thể, bày ra tư thế khiêu chiến.

Có điều trên sàn đấu có chút kỳ lạ, không phải vì cái gì khác, chỉ vì trên đài không có trọng tài.

Không ai dám làm trọng tài cho anh Thành. Thằng nhóc mặc bộ đồ màu trắng chắc ăn phải gan hùm mật gấu rồi, lại dám khiêu chiến anh Thành.

Bắt đầu có người xì xào bàn tán.

Giang Quân Việt làm như không nghe thấy, anh đưa tay lên đấm thẳng vào mặt Thành Thanh Dương, Thành Thanh Dương nghiêng đầu tránh đi. Nhưng một quyền này của Giang Quân Việt còn chưa thu lại là anh đã đạp một cước tới. Thành Thanh Dương vừa đỡ, vừa dùng cánh tay ngăn lại một cước của Giang Quân Việt.

“Bộp” trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện đau đơn, Giang Quân Việt không quan tâm, anh dùng hai tay đấm liên tiếp về phía trước, cú đấm liên tiếp bay về phía Thành Thanh Dương. Người trên khán đài lập tức rối loạn, bởi vì Thành Thanh Dương chỉ tránh mà không đáp trả lại, cứ tiếp tục đánh như vậy, sớm muộn anh ta cũng ngất xỉu, phải biết chết trên sàn đấu này chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng mà anh ta là anh Thành, là ông chủ của sàn boxing này.

Tất cả mọi người đều nhìn thẳng, mấy người kia lo lắng đến mức nhảy cẫng lên vì Thành Thanh Dương: “Đánh trả, đánh trả…”

“‘Mẹ, cậu đánh trả cho tôi.” Bên tai là những tiếng kêu gào, Giang Quân Việt hơi khó chịu: “Tôi không cần cậu nhường tôi.”

Thấy hai mắt anh đỏ lên, bây giờ Thành Thanh Dương mới đưa tay ra đỡ, hai người quấn lấy nhau.

Một đen một trắng, hai người giống như hai con rồng đang bơi trong sân nhỏ.

Tiếng vỗ tay ngừng lại, thật đẹp mắt, hai người đều dùng kỹ năng của riêng mình đương nhiên là đẹp rồi.

Giang Quân Việt tập trung toàn bộ tinh thần chú ý từng phản ứng của Thành Thanh Dương, cũng không vì tiếng hét bên ngoài làm ảnh hưởng bản thân thể hiện, không có trọng tài, hai người cũng không có ý định dừng lại. Một lúc sau, cả hai đều thở hổn hển, “Bộp” lúc Thành Thanh Dương đấm vào ngực Giang Quân Việt, anh không hề tránh đi, sau một đấm kia cả người nhanh chóng lùi vê phía sau, đập vào lan can sau lưng. Dựa vào sức đàn hồi của lan can khiến cho cơ thể bị bắn về phía trước.
“Việt…” Ánh mắt của Thành Thanh Dương lập tức đỏ lên, anh ta vội chạy tới: “Cậu sao rồi…”

“Bộp”, hai chân xoạc thành một đường thẳng, đá thẳng lên cao, Giang Quân Việt đá vào mũi Thành Thanh Dương, lần này anh tuyệt đối dùng hết sức. “Phụt…” Thành Thanh Dương lập tức chảy máu mũi, ngay sau đó anh ta lập tức ngã “Ầm” xuống đất.

“Anh Thành…” Có người kêu lên.

Nhưng Thành Thanh Dương chỉ giơ tay ra hiệu cấp dưới im lặng, sau đó đưa tay lên lau mũi, bây giờ trên mặt anh ta đều là máu.

“Uống không?” Giang Quân Việt đứng thẳng người lên, mặc dù nhìn anh gầy hơn Thành Thanh Dương một chút, nhưng về chiều cao anh không hề thấp hơn sơ với Thành Thanh Dương.

“Ha ha, uống, có điều…” Ánh mắt của Thành Thanh Dương bắt đầu di chuyển từ trên mặt Giang Quân Việt xuống, cuối cùng rơi vào eo anh.
“Cậu…” Bây giờ Giang Quân Việt mới phát hiện đai lưng trên bộ đồ boxing của mình không biết đã bị cởi ra từ lúc nào. Hiện tại anh lộ ra phần ngực cường tráng và một chiếc quần tam giác bên trong: “Cậu đứng lên cho tôi, con chó này.” Giang Quân Việt bước lên, cũng quên mất phải cột lại đai lưng, hung hăng nhấc chân đạp về phía Thành Thanh Dương, một chân là một đạp, nhưng Thành Thanh Dương lại không né tránh mặc cho anh đạp, cho đến khi đạp mệt, anh mới tức giận không có chỗ phát tiết nói: “Cút, tối nay ông đây không muốn nhìn thấy cậu.”