Tổng Tài Hắc Đạo Cưng Sủng Cô Vợ Bác Sĩ

Chương 10




Khi nói chuyện xong cũng đến bữa tối mọi người quyết định đặt đồ ăn cho tiện. Nên bây giờ anh với cô đang đi ra đại sảnh lấy đồ ăn mà người ta ship đến.

Lúc về đến phòng thì anh bày đồ ăn ra để chuẩn bị ăn. Anh đặt 1 ít cháo cho Hàn Khiêm, 1 bát canh gà hạt sen, đậu hũ cay, há cảo hấp và chiên, thịt kho tàu, đĩa rau salat, nước cam cho những người còn lại.

Anh với cô ngồi ăn, anh gắp miếng em cũng gắp miếng đút cho nhau. Bố mẹ cô nhìn cũng chỉ mỉm cười mặc kệ cũng ân ái với nhau. Tội nhất Hàn Khiêm độc toàn thânnhìn hai cặp đang show ân ái trước mặt thì cay.

"Ê, mọi người ở đây vẫn có người độc thân đó"

Mẹ cô: " Không chịu được thì tìm người yêu đi, ở đấy mà thân. Nhìn em gái con đi, để em có lấy chồng trước mà không biết xấu hổ à".

" Ơ, sao mẹ lại nhắc đến chuyện người yêu rồi. Mẹ cứ yên tâm con trai mẹ đẹp trai ngời ngời như vậy, sợ không có người yêu sao ?. Như Kiệt đó thôi lúc trước lạnh lùng không muốn yêu đương, sau này gặp đúng tuyết nhi thay đổi 180° thi".

" Nếu đẹp sao mãi chưa có hay người ta không thèm. Hừ". Nghe bà nói Hàn Khiêm đành im lặng, nếu mà còn nói nữa thì chắc mẹ anh sẽ nhai tận mấy ngày mất.

Anh tin anh sẽ tìm được chỉ là thời điểm chưa đến nên không vội. Nếu hai người đã được ông trời định sẵn là của nhau thì dù như thế nào cũng sẽ tìm thấy nhau. Mọi cuộc gặp gỡ đều là cái duyên mà trời đã an bài.

Ăn xong cha mẹ cô về nhà nghỉ ngơi mai sẽ vào sau. Còn anh vớ cô tối nay sẽ ở đây với Hàn Khiêm dù sao cũng là nhân vật Vip nên yêu cầu thêm một cái giường cũng không sao.

Sau khi cả hai thay quần áo xong mới nên giường nằm ôm nhau. Cả ba không ngủ ngay mà vẫn tỉnh thao láo nói chuyện đến tận 11h khuya mới ngừng. Thật ra anh thấy cũng muộn rồi nên mới lên tiếng kêu đi ngủ

" Bảo bối đi ngủ thôi muộn rồi,có gì thì mai nói tiếp"

" Em biết rồi mà".

" Ngủ đi, để anh xoa lưng cho dễ ngủ"

" Vâng"

" Xì, hai người có thể bớt rải cẩu lương đi được không?. Nghe mà phát ớn, lúc trước thì lạnh lùng bây giờ thì dịu dàng thê nô kinh khủng"

Chưa đợi anh lên tiếng cô nói lại

" Thì sao chứ, không có ai để yêu thì sao hiểu được. Còn nữa em không cho anh phép khi dễ Kiệt, cứ mạnh miệng đi em sẽ chống mắt lên xem sau này có khi anh còn thảm hơn Kiệt. Đúng không ông xã"



Anh nghe cô bênh vực mình còn gọi ông xã ngọt, tim anh như mềm nhũn ra

" Ừ, kệ cậu ta. Cẩu độc thân thịt biết gì mà nói. Ngoan ngủ đi"

" Không thèm nó chuyện với bai người nữa. Thật tức chết".

Cứ vậy ba người bắt đầu chìm vào giấc ngủ yên bình.

Sáng hôm sau từng tia manhwa hất vào trong phòng chiếu lên ba con người vẫn đang ngủ say. Có lẽ hôm qua đã rất mệt với họ nên đến tận 7h vẫn chưa dậy. Ba mẹ cô đến thấy thế cũng kệ, nhẹ nhàng dọn đồ ăn ra mà người hầu trong nhà đã chuẩn bị sẵn.

Anh nghe thấy tiếng mặc dù rất nhỏ, mở mắt ra thấy ba mẹ cô thì tỉnh cả ngủ. Nhẹ nhàng ngồi dậy tránh đánh thức cô

" Hai bác vào sớm vậy"

" Dậy rồi đó à? Vậy con cứ đi đánh thẳng rửa mặt đi, tí tuyết nhi và Khiêm dậy thì ăn sau"

" Bác không cần lo cho đâu ạ. Con đợi tuyết nhi dậy rồi ăn cùng luôn"

" Cũng được"

"Ưm, Kiệt"

" Nghe cô gội anh vội cúi xuống xem

" Bảo bối sao vậy,muốn dậy hử"

" Ừ"

Thấy cô muốn dậy anh nhanh chóng xuống giường giang tay ra bế cô vào nhà tắm mà mặc kệ ba đôi mắt đang nhìn theo

" Để anh bế em vào vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng"



" Vâng". Cô trả lời anh bằng giọng vẫn còn ngáy ngủ.

15 sau anh bế cô ra rồi ngồi xuống ăn sáng

" Hai bác ăn chưa ăn ạ:

" Bọn ra ăn rồi, ba đứa cứ ăn đi"

" Vâng "

Anh chợt quay qua hỏi cô: " Bảo bối tí em có làm việc không ?"

" Có ạ.Hôm nay em không bận lắm, em chỉ cần đi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân rồi xử lí hồ sợ bệnh án thôi. Anh rảnh thì ở đây với anh hai em khám xong thì về để xử lí hồ sơ cũng được. Vì dù sao em cũng là bác sĩ điều trị chính của anh hai mà"

" Ừ, em cứ đi làm việc anh ở đây chờ em cũng làm nốt tí việc anh chưa làm xong"

" Vâng. Thôi con ăn xong rồi con đi làm đây".

Đúng lúc trợ lí và thực tập sinb ở nhóm cô đứng ở nhìn vào nói

" Bác sĩ Hàn thì ra chị ở đây làm bọn em tìm chị mãi"

Cô thấy họ đến đứng dậy nói. Trông cô lúc này không còn vẻ dịu dàng mà nghiêm túc mặt lạnh hơn vừa mặc áo blouse vừa nói

" Chúng ta đi khám bệnh nhân trước. Những người hôm nọ tôi hỏi chưa nói được thì hôm nay phải nói được tại sao lại như vậy vì tôi đã cho cơ hội tìm hiểu rồi đấy"

" Vâng"

Ba mẹ, anh cô và anh nhìn cô thì không khỏi tự hào về cô.

" Con đi trước"

" Ừ"