Sau vụ tai nạn đó, Yoonna cũng không rõ là mình đã hôn mê được bao lâu. Khi tỉnh lại cô chỉ thấy toàn những người xa lạ mà cô chưa từng gặp bao giờ. Vì do khá lâu không tiếp xúc với ánh sáng nên khi tỉnh lại mắt có chút chưa thích ứng kịp. Yoonna nheo mắt một hồi rồi tỉnh lại.
Cùng lúc đó, một người đàn ông cả người khoác bộ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm nghị, thanh tú, đẹp như điêu khắc khiến người ta chỉ nhìn một lần sẽ phải ghi nhớ mãi. Đặc biệt là đôi mắt nâu hổ phách kia, hình như là con lai.
Hắn bước đến giường bệnh của Yoonna ôn nhu nói:
-"Tỉnh rồi sao?"
-"Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"
-"Tôi..., em không nhớ gì sao?"
-"Không nhớ, một chút cũng không nhớ! Rốt cuộc tôi là ai?" Yoonna hoang mang.
-"Em là Hana Evils. Là vợ sắp cưới của tôi." Nolan Rothschild nói dối không chớp mắt.
-"Vợ sắp cưới của anh sao?" Mặc dù cô không nhớ gì nhưng lại cảm thấy người đàn ông trước mặt quá xa lạ, không có một chút cảm giác quen thuộc nào. Hiện tại cô không thể nhớ được gì, hơn nữa đầu cô bây giờ đau như muốn nổ tung.
-"Phải." Nolan chắc chắn nói.
-"Vậy, tại sao tôi lại ở đây?" Yoonna tò mò, mi tâm hơi nhíu lại. Sắc mặt khó chịu vì cơn đau đầu.
-"Em bị tai nạn khi qua đường."
-"À.." Yoonna thốt lên một tiếng ra vẻ đã biết. Sau đó, cô đưa tay lên xoa thái dương của mình. Đầu cô thực sự rất đau.
Nolan thấy Yoonna không thoải mái thì nhanh chóng nói:
-"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Tôi đi gọi bác sĩ giúp em."
Nói xong, hắn rời đi. Yoonna mặc dù không nhớ bất cứ một chút gì của kí ức, nhưng cô vẫn cảm thấy nơi này thật xa lạ, mọi thứ với cô đều mang cảm giác mới mẻ chứ không giống như đã quen thuộc từ trước.
Một lúc sau, Nolan dẫn theo thêm một bác sĩ và một y tá đi vào. Nhìn cả hai đều đã đứng tuổi. Có lẽ là Trưởng khoa và Y tá trưởng.
Sau một hồi khám xét, vị bác sĩ và y tá cùng với Nolan ra ngoài. Yoonna lại bơ vơ ở đó một mình, rồi lại ngồi nghĩ lung tung. Nhưng càng nghĩ đầu cô lại càng đau.
----------------
Cùng lúc đó tại cửa phòng bệnh của Yoonna, vị Trưởng khoa thông báo tình hình của Yoonna cho Nolan biết:
-"Thưa ngài, tình trạng của cô ấy đã ổn định. Chỉ có điều đã bị mất trí nhớ?"
-"À...Mất trí nhớ?" Nolan Rothschild như đang nghĩ điều gì đó thâm trầm nói.
-"Vâng! Là mất trí nhớ tạm thời. Có thể là ngày một, ngày hai, cũng có thể là một tháng, hai tháng; một năm, hai năm sẽ nhớ lại. Nhưng cũng có thể là vĩnh viễn không thể nhớ lại. Nhưng ngài yên tâm, nếu như để cô ấy gặp những chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến não bộ , hoặc là tiếp xúc lại với nhưng thứ quen thuộc trước kia thì sẽ mau chóng lấy lại kí ức sớm hơn. Vậy không còn gì tôi xin phép đi trước." Vị bác sĩ cung kính trả lời.
-"Ừ."
*Lưu ý: Toàn bộ cuộc đối thoại trên của các nhân vật đều sử dụng tiếng Anh. Yoonna có thể nói thạo và quen thuộc với tiếng Anh như vậy là bởi vì cô đã sống hơn 7 năm ở Mĩ cùng với Yoonhye ( có ở Chương 13-14 ) nên đối với cô, tiếng Anh cũng giống như ngôn ngữ mẹ đẻ.
-----------------
Sau đó, Nolan đưa Yoonna về biệt thự của hắn. À đúng hơn là cung điện. Là cung điện của người trong Hoàng gia.
Sau khi cô ra viện một tháng, Nolan có nói với cô là sẽ tổ chức đám cưới theo kế hoạch đã định, nhưng vì cô vẫn cảm thấy thật xa lại với người đàn ông trước mắt đây, nên đã từ chối và xin cho cô thêm thời gian vì cô đã quên hết những kỉ niệm của cả hai. Và mong rằng sẽ có thêm thời gian để tìm hiểu lại nhau.
Cô cứ như vậy mà sống gần 4 tháng với Nolan. Hằng ngày đều được hắn ta chăm sóc chu đáo, tận tình Yoonna cũng đã không còn mặc cảm với hắn. Cô dần dần tiếp nhận người đàn ông này là người sẽ đi cùng mình cả đời.
Rồi một hôm, Nolan phải sang Pháp bàn bạc công việc. Với nghề nghiệp, địa vị của anh ta như thế nào, Yoonna cũng là không mấy quan tâm. Vì ở nhà cũng đã khá lâu nên, Yoonna quyết định đi dạo cho khuây khỏa một chút.
Cô đi dọc Công viên Hyde - một công viên nổi tiếng ở Anh. Chợt từ đằng xa có một cô bé chắc khoảng tầm 6-7 tuổi ngồi khóc ở hàng ghế dưới gốc cây cổ thụ. Yoonna thấy vậy liền nhanh chân chạy tới chỗ cô bé, cô ngồi xổm trước mặt bé, đưa đôi tay trắng trẻo, mịn màng của mình xoa đầu nhóc, ôn tồn hỏi:
-"Cô bé, làm sao con khóc?"
-"Hức..hức.."
-"Nín đi, cô đưa con đi mua kẹo nhé! Được không? Sau đó cô sẽ đưa con về nhà."
-"Hức..hức,... con..con không nói được tiếng Anh thật tốt!" Cô bé xấu hổ cúi mặt xuống, lí nhí trả lời bằng vài từ tiếng Anh bặp bẹ của mình.
-"Ồ,..vậy sao? Con không phải người ở đây à? Con bị lạc ba mẹ rồi sao?" Yoonna hơi ngạc nhiên và cố gắng nói chậm rãi từng từ một mong rằng cô bé sẽ hiểu sơ sơ.
-"Vâng. Con là người Hàn Quốc, cùng ba mẹ đi du lịch ở đây."
-"Hàn Quốc sao? Vậy con có nhớ khách sạn của nhà mình thuê không?" Nhắc đến Hàn Quốc, Yoonna hơi khựng lại một chút suy nghĩ đăm chiêu, nhưng rất nhanh sau đó lại tỉnh táo hỏi cô bé.
-"Không, thưa cô!" Bé gái buồn bã trả lời.
-"Vậy phải làm sao bây giờ?" Yoonna hơi bối rối. Đã bất đồng ngôn ngữ thì thôi đi lại còn không biết đâu mà liên lạc. Nhưng rất nhanh, Yoonna nảy ra ý tưởng gì đó, cô nói với đứa bé:
-"A,...hay cô đưa con đi đến Ban quản lý công viên nhờ họ tìm ba mẹ giúp con nhé!"
-"..." Cô bé không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục sụt sịt khóc.
Yoonna lại dỗ dành cô bé, một lúc sau bé gái mới nín. Cô đưa bé đi nhờ Ban quản lý giúp, rồi cùng nhau ra ngồi ghế trò chuyện thân thiết. Được một lúc, cô bé đưa ra trước mặt cô một tờ giấy hồng phấn xinh xinh, hình như là lời cảm ơn gì đó được viết bằng tiếng Hàn. Cô định cầm lên xem thì một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên:
-"Hana, thì ra em ở đây. Anh về nhà không thấy em nên chạy đi kiếm. Biết em rảnh rỗi hay ra nơi này liền chạy đến. Em không sao đấy chứ?" Nolan lo lắng.
-"Ùa, em không sao!"
-"Đây là...?" Lúc này Nolan mới để ý tới cô bé ngồi cạnh Yoonna, anh thắc mắc hỏi.
-"Là một cô bé bị lạc ba mẹ. Em đang giúp bé tìm."
-"À.." Nolan thốt lên một tiếng đã biết.
Vừa lúc đó thì một cặp vợ chồng cũng chạy đến. Vừa thấy con gái họ liền ôm lấy ôm để. Người phụ nữ đã xúc động mà khóc ròng ròng. Họ nhanh chóng cúi đầu cảm ơn ríu rít:
-"감사합니다~... (Kamsahamita~...)" Cô vợ quen miệng tiếng quốc ngữ nói.
Nolan vừa nghe được thì nhíu mày không vui. Yoonna cũng nghe được thì đứng sững người lại, tiếng nói ấy rất quen thuộc nhưng cô lại không thể nhớ nổi. Aizza, đầu lại đau nữa rồi. Người phụ nữ biết mình lỡ miệng thì nhanh chóng sửa lời. Một lúc sau thì họ cũng rời đi. Cô bé gái kia thì lưu luyến cô một lúc còn thì thầm vào tai Yoonna mấy câu tiếng Anh bập bẹ rồi mới cùng ba mẹ rời đi.
Sau đó thì Yoonna cũng được Nolan đưa về Cung điện. Cô cũng đã mở bức thư nhỏ mà cô bé kia đưa cho. Nhìn vào dòng chữ hết sức quen thuộc kia, Yoonna lại lên cơn đau đầu. Cô nghĩ nó có liên quan gì đó đến quá khứ của mình nên đã tìm hiểu kĩ hơn về Hàn Quốc. Từ chữ viết, đến phong cách nói, cách sống và những địa điểm nổi tiếng ở Hàn Quốc cô đều tìm hiểu cả.
Kể từ hôm đó, chứng đau đầu của Yoonna ngày càng nhiều hơn. Cô cơ hồ trong mơ còn nghe được tiếng của một người con gái kém cô 1-2 tuổi gì đó gọi mình là chị nhưng lại không rõ người đó gọi mình là gì. Gần một tháng tìm hiểu thì cũng có kết quả khả quan hơn.
Còn gần 1 tuần nữa là đến lễ đính hôn của cô, thì ngày trước hôm đó, có một người phụ nữ đến tìm cô. Nói là có quen biết cô, nên cô quyết định đi thử. Họ hẹn nhau ở quán coffee ở một tiệm bánh nhỏ yên tĩnh.
Yoonna đến sớm hơn cuộc hẹn 10 phút nên cô đang chờ đợi. Một lúc sau cũng có người phụ nữ tầm tuổi cô ta đi vào.
-"Xin chào!"
-"Xin chào, cô là..." Yoonna thắc mắc.
-"Tôi là Go Jin Ah, rất vui được gặp cô - Kim Yoonna." Cô gái người Châu Á mỉm cười.