Sáng hôm sau, Yoonhye tỉnh lại đã là giữa trưa. Cô khó khăn trở mình, toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn vỡ vụn. Jungkook lúc này đã rời đi, có lẽ là rất lâu rồi. Bỗng dưng cô nhớ lại chuyện tối qua, cả người không khỏi run lên, cũng may là anh còn tới kịp.
Dẹp đống suy nghĩ trong đầu, Yoonhye khó khăn rời giường vào nhà tắm làm vscn. Đứng trước tấm gương lớn, Yoonhye không khỏi đỏ mặt khi thấy những vết chấm hồng ám muộn trên người mình.
Tối qua cũng là hai người quá mãnh liệt đi. Cô thở dài bước đến làm vscn rồi chọn lấy một bộ quần áo đơn giản nhưng cũng khá kín đáo để che đi những thành quả to lớn của ông xã tối qua.
20 phút sau, Yoonhye bước ra khỏi phòng tắm thù tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Yoonhye bước đến đầu giường. Hai chữ " Chồng yêu" hiện lên trên màn hình, anh cũng là biết canh giờ để gọi đi. Yoonhye nở nụ cười hạnh phúc bắt máy.
Đầu dây bên kia có tiếng đàn ông truyền đến, anh lo lắng hỏi:
-"Bảo bối, em đã dậy chưa?" Giọng nói chứa đầy sủng nịnh.
-"Em cũng vừa dậy xong." Cô nhỏ nhẹ đáp.
-"Đã ăn trưa rồi chứ?"
-"Dạ...vẫn chưa."
-"Được. Thay đồ đi rồi xuống nhà đợi anh. Anh về đưa em đi ăn trưa."
-"Không cần đâu, anh bộn bề như vậy vẫn là để em đến chỗ anh."
-"Nhưng..." Anh lo lắng không muốn cô lại gặp việc gì nguy hiểm.
-"Em đi cùng chú Hong."
-"Ừ, vậy cẩn thận. Anh chờ em."
-"Vâng."
Nói xong cô tắt máy. Nhìn người mình từ trên xuống, vẫn là nên đi thay bộ đồ khác. Yoonhye nhanh chóng đi thay đồ rồi xuống nhà kêu chú Hong đưa tới Tập đoàn JK.
..........Tại một quán Coffee yên tĩnh.........
Jihan chọn một chiếc bàn ở trong góc và gần cửa kính yên tĩnh ngồi đợi. Đôi mắt thâm trầm, xa xăm nhìn ra ngoài cửa. Hôm nay cô chủ động hẹn Taehyung tới đây nói chuyện. Cô cần anh cho một lý do thích đáng.
Taehyung thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với cô thì cô lại chủ động hẹn gặp anh. Anh nhất thời không biết phải làm sao, mặc dù đã đến chỗ hẹn nhưng anh là ngồi lại xe không chịu bước vào.
Ngồi trong xe quan sát người con gái mà anh cho là cả thế giới nhưng khoảng cách của họ lại quá xa. Cô có thể tình nguyện bước đến bên anh 999 bước nhưng một bước còn lại anh không cách nào có thể tiến về cô. Cho nên khi bắt gặp ánh mắt đó của Jihan, anh cảm thấy mình thật tệ hại, cứ thể bỏ đi để một người phụ nữ dùng hơn 2 năm thanh xuân để đợi anh.
Anh không muốn cô đặt tuổi trẻ của mình vào việc không chắc chắn, à không là việc chắc chắn nhưng không thể. Anh chậm dãi mở cửa xe, bước vào trong quán. Jihan cũng vừa quay đầu lại, thấy anh đã đến cô thật xúc động muốn khóc.
Taehyung lịch sự chào hỏi rồi kéo ghế ngồi xuống. Anh thâm trầm cất giọng hỏi:
-"Em vẫn khoẻ chứ? Công việc có ổn định không?"
-"Tất cả đều rất tốt."
-"Ừ.."
Rồi cả hai lại không nói gì. Dường như không chỉ có anh khó xử mà Jihan kì thực cũng là không biết phải đối mặt với anh thế nào. Cô cảm thấy họ cứ như người lạ mới quen, rất xa cách. Bầu không khí thật ảm đạm, bỗng Jihan lên tiếng:
-"Anh thì sao? Vẫn ổn chứ?
-"Ừ.., thật ra (Cả hai cùng đồng thanh)"
-"Em nói trước đi."
Jihan nhìn Taehyung một cái rồi nói tiếp:
-"Em muốn hẹn anh ra đây để nói rõ chuyện của chúng ta."
-"..." Kì thực, anh cũng là muốn nói tới chuyện này. Nếu vậy thì như thế đi, để hôm nay nói rõ ràng tại đây. Anh không thể mang lại được hạnh phúc cho cô thì nên nói rõ ràng để cô buông bỏ mà tìm hạnh phúc khác. Anh cũng chỉ hi vọng cô được hạnh phúc cả đời. Vứt bỏ đoạn tình cảm này anh cũng khổ sở không kém ai.
-"Taehyung, tại sao lại rời đi lâu như vậy? Em làm gì sai sao?
-"Không có, chỉ là anh..."
-"Anh..làm sao?" Giọng cô bắt đầu có chút run run mất kiểm soát
-"Anh xin lỗi! Jihan, quên anh đi. Bắt đầu cuộc sống mới của em, tìm người đàn ông khác tốt hơn anh, tìm người có thể bảo vệ em." Anh kiên định nói.
-"Taehyung, anh chỉ tuyệt tình đến vậy thôi sao? Em đợi anh suốt 2 năm trời để được nghe những lời này sao?" Jihan đã không kìm được nước mắt khi nghe anh nói vậy, cô cảm thấy trái tim mình như nứt ra, vỡ vụn thành từng mảnh.
-"Jihan, anh thật sự không thể bảo vệ em cả đời. Vì vậy đừng đợi anh nữa."
-"Lý do..., lý do là gì?" Lời cô nghẹn ngào.
-"Không có lý do gì cả. Chỉ là tôi thấy mình không còn hứng thú với em." Taehyung tuyệt tình nói. Nhưng để cô rời bỏ anh, anh cũng chỉ còn cách này.
-"Anh,... Tôi thật không thể ngờ, anh là loại đàn ông như vậy? Trước giờ, một chút tình cảm đối với tôi anh cũng không có sao??"
-"Phải." Taehyung khẳng định, khuôn mặt vẫn rất bình thản không một chút cảm xúc. Quả thật anh là người che giấu tâm tư rất tốt.
Jihan thất vọng. Thì ra, trước giờ vẫn là cô tự mình đa tình. Cô đứng dậy, lạnh lùng nhìn anh nói:
-"Được, từ giờ tôi sẽ không làm phiền Kim Tổng nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Chúng ta từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi."
Dứt lời, cô quay người rời đi, một tay còn không quên gạt nước mắt. Taehyung đau lòng nhìn theo bóng lưng ấy, lòng anh trùng xuống. Khuôn mặt đã không còn bình thản như trước nữa mà có phần tối tăm, anh đứng dậy thanh toán hoá đơn rồi rời đi.
~~~~~~~~~~
"Có những tình yêu với thứ ánh sáng thật đẹp, thế nhưng ánh sáng ấy lại chẳng thể tồn tại mãi mãi. Biết cách buông bỏ để chấp nhận cái mới thì sẽ nhẹ nhàng hơn khi yêu."
"Thanh xuân cũng giống như một ngọn lửa đều có thể tắt bất cứ lúc nào. Nhưng với nhiệt huyết và sự tự tin của tuổi trẻ, ta có thể làm nó cháy mạnh mẽ hơn."