Tổng Tài, Em Yêu Anh!

Tổng Tài, Em Yêu Anh! - Chương 3: Tổng tài thích ngôn tình




Kim đồng điểm 19 giờ, cả thành phố chìm trong màn đêm hư ảo,đèn đường bắt đầu được thắp, dòng người đi lại tấp nập ồn ào. Phía trên cao trăng tỏ mờ ẩn hiện sau những đám mây đen đang bao phủ cả một khoảng trời.



-Bối à tôi về đây!



Nhã Ninh vui vẻ sắp xếp đồ đặc tan sở, cô lười biếng vươn vai nói:



-Ừ bye!



-Cô cũng mau về đi, con gái đi ban đêm nguy hiểm lắm.



-Làm xong chỗ này tôi sẽ về,cô yên tâm.



Cô vừa nói vừa đặt tay lên chồng tài liệu bên cạnh,vẻ mặt đã kém sắc đi vài phần. Cuối năm công việc tăng gấp đôi, cả phòng cô ai cũng bận bù đầu rối óc,cô lại càng nhiều việc hơn nữa. Thế này có được coi là bóc lột sức lao động không nhỉ?



Nhã Ninh đi rồi bầu không khí trở về tĩnh lặng chỉ còn nghe tiếng gõ bàn phím tạch tạch và thi thoảng là tiếng thở dài mệt mỏi. 3 tiếng sau, cô đưa tay ôm lấy cái cổ như sắp gãy khẽ than:mệt quá, cuối cùng cũng xong!



Bên ngoài trời đang mưa to, những hạt mưa rơi vội vã ào ạt tạo nên một bức màn trắng xoá,cô cảm thán nhìn cơn mưa,uể oải đi đến phòng tài vụ lấy ô. Vừa đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh rên rỉ mờ ám,từ trong phòng tài vụ có ánh sáng le lói hắt ra. Tò mò cô đẩy nhẹ cửa rình trộm, một nam một nữ quấn lấy nhau, cảnh tượng vô cùng kích thích. Hai mắt cô bỗng sáng rực lên, cảnh nóng bỏng mắt này cô mới chỉ thấy qua các trang sách của những bộ ngôn tình sắc còn cảnh thật người thật thì chưa bao giờ. Mọi khi chỉ toàn tự tưởng tượng bây giờ có hình ảnh sống động như vậy thật thích nha! Cô nhìn hai con người đó với ánh mắt thích thú, quan sát từng động tác sắc thái. Người con gái cả cơ thể loã lồ, khuân mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi có phần mệt mỏi nhưng vẫn tỏ ra vô cùng nhiệt tình,miệng nhỏ rên rỉ tà mị, người đàn ông mặc vẫn khá chỉnh tề chỉ có chiếc áo sơ mi đã tháo hết cúc để lộ cơ bụng rắn chắc. Anh ta nhìn người đàn bà dưới thân mình vô cùng dâm đãng, hai tay thô bạo nhào nặn vùng đẫy đà đang cương lên vì dục vọng. Bên ngoài trời mưa lạnh lẽo, bên trong một màn hoan ái cuồng dã thật là đối lập nhau.



Cô đang chăm chú nghiên cứu từng động tác và đối chiếu với những gì cô đọc được trong ngôn thì từ đằng sau có một bàn tay bịt miệng cô lại, rồi cả thân hình bé nhỏ bị ôm trọn bởi một cơ thể to lớn.



-Tôi không ngờ cô cũng có sở thích biến thái như vậy.



Giọng nói không nóng không lạnh thập phần mang ngữ khí trêu đùa. Giọng nói này rất quen,rất thu hút. Cô vội vàng quay đầu lại, khuân mặt tiêu sái kề sát mặt làm hai má bỗng chốc ửng đỏ, cô như bị mê hoặc thần người nhìn hắn:



-Cô có biết không nên nhìn chằm chằm người khác không?



Cô tỉnh bơ đáp trả:



-Anh có biết bịt mồm người khác là bất lịch sự không?



-Tôi nghĩ cô cũng biết tự tiện vào phòng người khác là bất lịch sự?



Hắn hơi nhíu mày ánh mắt nhìn cô thâm trầm,khoé miệng cong mềm mại làm người con gái trong lòng điêu đứng.



-Tôi nên gọi anh là sắc lang hay chủ tịch?



-Ngữ khí cô cũng cao ngạo lắm.



-Cảm ơn,quá khen.




Cô cười nhìn hắn, nụ cười ngọt ngào trái ngược với lời nói. Thật đúng là hai mặt.



Hai kẻ đang làm tình nghe thấy tiếng nói bên ngoài vội vàng chỉnh lại quần áo về trạng thái ban đầu. Người đàn ông bước ra, nhìn thấy hắn và cô ánh mắt dò xét động tác ôm ấp còn nói chuyện vui vẻ,hắn cười gian xảo:



-Tử Phong, đêm hôm như vậy còn cùng người đẹp tâm sự thân mật chẳng lẽ anh cũng muốn đến đây hưởng thụ sao?



Cô nhìn tên đàn ông trước mặt, miệng cứng ngắc, đây không phải tổng giám đốc Mạc Lam Dương sao? Ai ya cô đâu nghĩ tên đàn ông phóng túng khi nãy lại là ngài giám đốc uy nghiêm quyền thế này,thật hổ thẹn quá. Cô bình thản chào hắn như một lẽ thường tình:



-Dương tổng buổi tối vui vẻ.



Lam Dương nhìn cô cười đầy ẩn ý, rồi lại nhìn sang Tử Phong.



-Tôi có hứng thú mà phải đến nơi này sao?



Hắn lãnh đạm hỏi vặn lại Lam Dương cơ hồ như muốn đánh tên đứng trước mặt.



-Cậu cũng gan to lắm dám làm bậy ở công ty.



-Anh trai à em biết rồi.




Mạc Tử Phong không trả lời hừ lạnh rồi quay lưng bước đi,không quên kéo cô theo và bỏ lại ánh mắt sắc lạnh như một lời đe doạ:



-Đừng để tôi thấy cảnh này lần nào nữa.



Ra đến cửa mưa vẫn nặng hạt, mưa lộp bộp rơi cuộn tròn trong không trung rồi vỡ vụn hoà mặt đất. Hắn cởi áo, khoác vào người cô, giọng bình thản nói:



-Cầm áo hộ tôi.



Rồi hắn dời đi hoà vào cơn mưa trắng xoá trước mặt,cô ngây ngốc nhìn theo,thật là soái ca có khác đến bóng lưng cũng đẹp cuốn hút. Miệng cô tủm tỉm cười tinh nghịch,vòng tay qua hai bên ôm lấy cơ thể như muốn mùi hương của hắn bao phủ cả người cô. Một lúc sau Mạc Tử Phong lái xe đến,từ trong xe hắn mở cửa kêu cô lên, hai chân Hiểu Bối nhanh nhẹn chạy vào trong. Khi đã yên vị trong xe cô mới để ý trong đây có mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nha: Bên nhau trọn đời, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Sam Sam đến đây ăn nào, Tôi như ánh dương rực rỡ. Tất cả đều là của tác giả Cố Mạn, Hiểu Bối đặc biệt ấn tượng cuốn" Tôi như ánh dương rực rỡ" thích thú cầm lên đọc cái tên truyện rồi quay sang hỏi Tử Phong:



-Anh cũng thích đọc tiểu thuyết ngôn tình sao?



Vừa hỏi cô vừa lật dở trang sách cuối cùng



-Cũng bình thường, chúng là của em gái tôi.



-Em gái anh cũng là dân ngôn như tôi. "Em chờ anh, tặng cho em ánh dương rực rỡ nhất"!




-Là "anh chờ em, tặng cho anh ánh dương rực rỡ nhất".



Hắn khẽ cười, ánh mắt léo lên những cảm xúc hỗn độn khó diễn tả bằng lời. Côi bĩu môi nhìn hắn, rồi lại nhìn vào những dòng chữ thẳng tắp đều đặn



-Gía mà tôi là Nhiếp Hy Quang trong bộ tiểu thuyết này tôi sẽ không để mất Trang Tự.



-Vậy cô không nghĩ đến cảm xúc của Lâm Tự Sâm sao?



-Từ những trang sách đầu tiên tôi đã thích Trang Tự, hình tượng nhân vật này giống với người tôi yêu đơn phương trước đây.



Vẻ mặt Mạc Tử Phong thoáng tia không vừa ý, hàng lông mày cương nghị nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.



-Nhưng bây giờ nghĩ lại tôi lại thấy thích Lâm Tự Sâm nha. Một tổng tài hoàn hảo, đầy những ưu điểm, là chỗ dựa vững chắc. Nếu Trang Tự thích hợp làm người yêu thì Lâm Tự Sâm lại phù hợp làm một người chồng.



Cô cười vui vẻ nhìn hắn làm lòng kia bất giác ấm áp lạ kì:



-Ừ.



-Mà này có phải anh thích tôi rồi không? Tôi thấy cách anh đối xử với tôi rất không bình thường.



Cô nhìn hắn ánh mắt nghi hoặc,dưới ánh đèn mờ ảo ánh mắt ấy long lanh thuần khiết vô cùng, hắn hắng giọng nói:



-Cô nghĩ vậy sao? Cô không sợ tôi sẽ đuổi việc cô?



-Anh đùa tôi à, tan ca rồi và đây không phải công ty. Anh bây giờ cũng không phải sếp của tôi,chúng ta không có thứ bậc ở đây, bao giờ về công ty tôi mới cung kính không bằng tuân lệnh!



-Haha cô thú vị thật.



-Đi phía trước rẽ trái là đến rồi.



Cô nói vui vẻ, âm điệu có phần luyến tiếc, giá mà đoạn đường về nhà dài thêm chút nữa thì tốt biết bao. Nói chuyện với hắn rất vui nha, cô rất thích........Nếu phía trước là một con đường thẳng cô nhất định sẽ cứ đi mà không ngoảnh đầu lại vì cô có một người bạn đồng hành tuyệt vời!



-Aó của anh này



-Mai mang đến công ty cho tôi.



Khoé môi hắn khẽ cong lên mang hàm ý sâu sa,rồi đánh tay lái phóng xe đi khuất. Cô cứ đứng nhìn thất thần, trong lòng như có hàng ngàn đoá hoa nở rộ, thật là diệu kì. Cô thầm nghĩ trong đầu: Mạc Tử Phong không biết anh có hiểu tôi cố tình nói sai câu nói đó không? Rằng tôi đang đợi ánh bình minh rực rỡ toả rạng.