Không hiểu tại sao trong lòng cô có chút khó chịu khi thấy Liên Trữ Hào làm thế...Cố Mạt Ly ngẫm nghĩ cả một khoảng đường về nhà mà mệt mõi, một người đàn ông lạnh lùng như Liên Trữ Hào đúng thật rất khó có thể đoán được tâm tư của hắn.
VINH THỰ MÃN LA.
Cố Mạt Ly chậm rãi bước vào nhà, cứ nghĩ đêm nay nhất định hắn sẽ không về nhưng...người đàn ông cao ngạo nồng nặc sát khí kia còn về trước cô.
"Tôi nghĩ cô đêm nay sẽ không về cơ đấy"
"Đó là chuyện của tôi"
"Rầm" tiếng đập bàn vang lớn, ngoại trừ Cố Mạt Ly ra thì ai cũng giật mình cả.
"Cô quên bây giờ cô là ai à ?...cô muốn vi phạm hợp đồng sao ?"
"Tôi chỉ đơn giản uống vài ly với bạn bè như thế cũng không được sao"
"Nhưng đó là đàn ông..còn là Diệp Túc Kinh"
Tiếng cãi cọ càng lúc càng lớn, cả đại sảnh vinh thự ai cũng không dám bước ra.....bầu không khí căng thẳng vô cùng khiến người ta cũng phải sởn tóc gãy.
"Anh đúng là vô lí"
"Cố Mạt Ly...nếu cô còn tái diễn lần nữa thì đừng trách tôi vô tình"
Liên Trữ Hào chậm rãi tiến lại, bàn tay lạnh buốt nân chiếc cằm thon gọn của cô lên...giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại toát ra vẻ uy hiếp đến chết người.
Cố Mạt Ly siết chặt bàn tay đẩy hắn ra, khuôn mặt cô sầm tối lại không nói nỗi một lời nào chỉ lẳng lặng về phòng...mặc người đàn ông kia vẫn đứng đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại một nơi khác, Diệp Túc Kinh ở khách sạn thật sự muốn gọi điện cho Cố Mạt Ly..thần sắc lúc về của cô hoàn toàn rất lo lắng gì đó giống như đang muốn che dấu bí mật...
"Cốc..cốc.." tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Túc Kinh nhíu mày chậm rãi đi lại mở cửa ra.
Một cô gái mặc bộ váy đen ngắn, mái tóc xoã ra ngang vai trông khá xinh đẹp.
"Túc Kinh...thật không nghĩ anh lại gọi cho em"
"Vào đi"
Cô gái kia nhanh chóng đi vào..cửa phòng chậm rãi đóng lại, thân hình mỏng manh của cô ta dựa hẳn vào người của hắn, tư thế vô cùng ám muội lại có chút hư hỏng.
Diệp Túc Kinh không đẩy cô ta ra cũng chẳng có cảm xúc hay hành động đáp lại mà lạnh lùng nhìn cô ta.
"Tôi muốn hỏi cô về chuyện của Du Thắng"
"Túc Kinh..sao anh có hứng thú với tên đó chứ ?"
"Trả lời"
Người phụ nữ kia ngưng động tác sờ soạng mà lập tức ngồi thẳng dậy đối diện trả lời hắn.
"Du Thắng là bạn trai cũ của Cố Mạt Ly nhưng hình như đã chia tay khá lâu..lí do là Yến Duệ Linh.."
"Hắn ngoại tình sao ?"
"Phải...Du Thắng đã lên giường với Yến Duệ Linh và bị chính mắt Cố Mạt Ly nhìn thấy"
Diệp Túc Kinh khẽ cười không hỏi nữa, người phụ nữ kia cứ như vậy mà ngang nhiên trèo lên ngồi trên đùi hắn...tư thế ai muội vô cùng.
Cô ta là bạn cùng cấp với Cố Mạt Ly lúc ở trường học y tên là Mộc Nhược Na..cũng là bác sĩ như Cố Mạt Ly nhưng cô ta đã đổi nghề sang bào chế dược, cô ta yêu Diệp Túc Kinh hơn ba năm rồi..cô ta cũng thừa biết là trong lòng người đàn ông này chỉ có mỗi một hình ảnh là Cố Mạt Ly.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Buổi tối se lạnh, cửa sổ phòng Cố Mạt Ly mở khiến gió bên ngoài thổi vào hơi lạnh.
Hơn mười một giờ khuya nhưng cô vẫn không ngủ mà ngồi trầm tư bên ngoài cửa sổ kia...hình ảnh người con gái với bộ váy ngủ trắng xoá mỏng manh cùng mái tóc đen huyền ảo thật xinh đẹp đến nao lòng.
Cảnh tượng mê người như thế vô tình đập vào mắt của Liên Trữ Hào ngơ ngẫn đứng gần mép cửa nhìn cô...
"Sao không ngủ.."
"Anh...vào đây từ lúc nào ?"
Cố Mạt Ly bị giọng nói của hắn làm cho giật mình lập tức xoay lại nhìn...người đàn ông cao lớn dưới ánh đèn ban đêm quả là rất đẹp, cô có chút ngạc nhiên...
"Được một lúc...trời hôm nay rất lạnh vào nhà ngủ đi"
Giọng nói khàn lạnh lại lộ vẻ quan tâm ấm áp thật là không dám tin đây là Liên Trữ Hào.
Hoa quỳnh đêm nay nở rất đẹp...từng cánh hoa chậm rãi rơi xuống mặt đất thật nhẹ nhàng tựa như lòng cô lúc bây giờ.
"Tôi ngủ hay không anh cũng quản sao ?"
"Đúng vậy"
"Anh.."
Nói hắn là một tên độc tài quả là không sai, dù có nói lí lẻ cũng vô ích.