Hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, năm giờ sáng, Tống Phong Thời bị ông cậu ở nông thôn gọi điện thoại tới đánh thức.
"Em gái của con muốn tới chỗ con chơi! Con nhanh nhanh ra trạm xe đi đón con bé!"
"Em gái?" Tống Phong Thời xoa xoa cái trán, "Con rốt cuộc có bao nhiêu em gái thế?"
"Trong thôn ta thì đều là người một nhà!" Giọng ông cậu oanh tạc và khoa trương đáp lại.
Tống gia thôn mà, nhà chính là thôn.
Tống Mị Thoa muốn tới "quấy rầy" Tống Phong Thời, cô cũng cảm thấy không thích hợp. Bởi vậy, trong tay cô mang theo giỏ trứng gà mẹ cô đưa lúc rời thôn, muốn cô đem tặng cho "Đại Phong ca", đỏ mặt bước xuống xe.
Bên trong trạm xe rộn rộn ràng ràng, muốn tìm ra người đến đón mình cũng không phải là điều dễ dàng.
Huống chi, cô và Tống Phong Thời cũng đã rất lâu không gặp.
Nhưng mà cô vẫn một cái liếc mắt đã nhận ra Tống Phong Thời.
Thật ra mà nói cô vừa liếc mắt là nhận ra cũng không đúng, chỉ là Tống Phong Thời đứng ở đằng kia đặc biệt gây sự chú ý, cô vô thức liền đem ánh mắt tập trung tại trên người nam nhân này, cậu mặc một cái áo khoác vải kaki, kỹ thuật may cắt y phục của Chelsea đặc biệt nhất chính là khoe thân, có thể phác họa ra cái eo thật dài của Tống Phong Thời, vạt áo khoác thỉnh thoảng làm lộ ra chiếc quần dài bọc lấy đôi chân thẳng tắp, mang khí thế phong cách tao nhã. Khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt là màu hổ phách, lông mày xám đậm, đường nét ngọa tầm* hồng hào, sáng sủa, vừa nhìn liền biết là thân thể khiến cho bất kỳ ai cũng phải e lệ, đỏ mặt.
(*)ngọa tầm: là vùng dưới lông mày xuống gần vành mi phía trên, chia vùng này thanh 4 phần thì 3 phần phía trên là ngọa tầm, 1 phần phía dưới là mu mắt, ngọa tầm tốt là phải sáng, hồng hào và không có cái gì xâm phạm, một nốt ruồi, một cái mụn cơm, một vết nám ở ngọa tầm đều xấu.
Khi cô trông thấy nam nhân này thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên là, "Oa, có soái ca", ước chừng là qua nửa phút, cô mới nhận ra được, "A? Anh ta là Đại Phong ca?"
Tống Phong Thời đi tới, đè nén khí thế gắt ngủ lúc rời giường, bảo trì phong độ tốt đẹp, còn giúp cô xách hành lý.
Tống Mị Thoa nhìn khuôn mặt của Tống Phong Thời, bất giác nói rằng:" Oa, Đại Phong ca, anh bây giờ chuyển biến sang phong cách Tây rất tốt nha!"
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng, lễ phép đáp lại: " Em cũng là 'Nữ nhân có mười tám phép biến hóa, càng biến càng đẹp'! Anh nhớ là thời điểm anh rời làng đi học đại học, em mới chỉ là một tiểu nha đầu. Hiện tại cũng đã lớn thành đại cô nương!"-- sau khi câu nói này ra khỏi miệng, Tống Phong Thời mới cảm thấy ngữ khí của mình thật giống một người chú về quê ăn Tết.
Tống Mị Thoa cười nói: "Anh cũng quá ra dáng trưởng bối! Anh so với em chỉ lớn hơn có vài tuổi nha? Với lại, em hiện tại cũng đã tốt nghiệp đại học."
Hai người một bên cười cười nói nói đi ra khỏi trạm xe. Tống Phong Thời không ăn sáng, có chút hạ đường huyết, đưa em gái đi đến "Tám ngôi sao" ngồi xuống uống ly cà phê, ăn cái gì đó để dằn lại bao tử. Tống Mị Thoa thấy Tống Phong Thời mặt lộ vẻ mệt mỏi, liền nói: "Anh muốn ăn cái gì? Em đi mua cho!"
Tống Phong Thời cười nói: "Như này sao được? Em là khách!"
"Đều là anh em mà!" Tống Mị Thoa đặc biệt cởi mở cười: "Huống hồ, anh còn mời em uống 'Tám ngôi sao', em làm chân chạy vặt cho anh cũng rất đáng giá! Cà phê ở 'Tám ngôi sao' thật sự quá đắt, em bình thường đều không nỡ đi uống!"
Nói đoạn, Tống Mị Thoa cầm lấy tiền của Tống Phong Thời, liền nhanh chóng đi tới quầy bán hàng.
Tống Phong Thời ngồi tại chỗ, trông thấy Tống Mị Thoa bưng khay cà phê nóng và bánh sừng bò, đi từng bước nhỏ lộn xộn về phía mình, liền khuyên cô: "Cẩn thận một chút, em đi chậm rãi thôi!
Lúc Tống Mị Thoa xém chút va vào một người nam mặc áo sơ mi trắng, trái tim Tống Phong Thời liền muốn nhảy lên tới cuống họng.
Còn may, Tống Mị Thoa đã từng làm việc tại nhà hàng, cô thực hiện một bộ thao tác rất nhuần nhuyễn, không có đụng vào bất kỳ ai, cũng không có té ngã, nhanh chóng, an toàn đem khay đặt trước mặt Tống Phong Thời, còn đem tiền thừa gấp xong để vào trên khay.
Tống Phong Thời cười cười nói: "Em vừa vặn thoát hiểm."
Tống Mị Thoa trừng mắt nhìn cậu: "Cái gì?"
"Vừa nãy em xém chút đụng vào người kia", Tống Phong Thời dùng ánh mắt lướt qua người nam mặc áo sơ mi trắng lúc nãy, "Cái hắn đang mặc chính là áo sơ mi được đặt làm riêng, em nếu đem ly cà phê này đổ vào người hắn, anh chỉ sợ là mình sẽ không nhận người 'em gái' này nữa!" nói xong, Tống Phong Thời cười, giơ ly cà phê lên thổi thổi.
"Âu phục đặt làm riêng?" Tống Mị Thoa nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy người nam mặc trên người áo sơ mi trắng cũng thường thương không có gì lạ, "Làm sao anh thấy được là đặt làm riêng?"
Tống Phong Thời trả lời: "Ở lưng và cổ tay áo có nếp gấp."
"Hửm?"
Tống Phong Thời lại giương mắt nhìn một chút: "Nếp gấp của hắn ta là kiểu thác nước, hẳn là của Italy."
"Thác nước...?" Tống Mị Thoa hoàn toàn nghe không hiểu, nửa ngày sau mới nói, "Chẳng qua em cũng có nghe cấp trên của em nói áo sơ mi đặt làm riêng nếp may và khuy áo đều không giống, nhưng em cũng nhìn không ra, mà nam sinh thì ai cũng sẽ mặc áo khoác đi, mặc áo khoác lên cũng không nhìn thấy gì mà xếp nếp rồi khuy áo..."
"Lúc đó em có thể nhìn cổ tay áo." Tống Phong Thời trả lời, "Áo sơ mi phổ thông -- cho dù có giá một nghìn đô -- lớp lót cổ tay áo bên trong đều là được dính lại với nhau, còn âu phục đặt làm riêng là được may thủ công."
Tống Mị Thoa nhìn Tống Phong thời đối với chuyện này chậm rãi mà nói, bất giác có chút ngưỡng mộ: "Oa, anh biết được nhiều như vậy! Nhất định là thường xuyên mua cái này đúng không?"
"Anh cũng muốn lắm chứ!" Tống Phong Thời lắc đầu cười nói, "Anh là bán cái này."
Tống Mị Thoa nhìn Tống Phong Thời trong đôi mắt vẫn là sáng lấp lánh, nói: "Vậy cũng là một cửa hàng rất lợi hại đi? Là cửa hàng hiệu sao? Em đã có nghe qua?"
"Bảo Phạn Lưu." Tống Phong Thời hỏi cô, "Em đã từng được nghe nói đến chưa?"
Tống Mị Thoa kinh hãi: "Em...Em đương nhiên có nghe nói đến! Chính là nhãn hàng hiệu rất đắt kia đi!"
Một lát sau, Tống Mị Thoa lại hiếu kỳ nói: "Em nghe cấp trên của em nói, gần đây kinh tế đình trệ, Bảo Phạn Lưu có thể bị tập đoàn khác thu mua, là thật sao?"
Tống Phong Thời cũng nghe qua những lời nói bóng gió này, nhưng cậu lại từ chối cho ý kiến: "Anh chỉ là một viên chức nhỏ! Sao có thể biết nhiều như vậy?"
"Thu mua"- hai chữ nãy, đối với tổng giám đốc hiện tại của Bảo Phạn Lưu mà nói là một điều kiêng kỵ to lớn.
Ông ta hiện tại nghe thấy hai chữ "Thu mua" liền nổi điên, làm cho người trong phòng làm việc liền "Đủ", "Mua đầu tiên", "Móc tay" những cái từ này cũng đều không dám nói.
Các giám đốc làm việc ở tầng bên trong viên chức ngay cả "Liên kết", "Tiêu thụ đủ", "Mua bán" cũng không thể nói, mỗi ngày càng là không phát ra bất cứ lời nào, làm cho bầu không khí càng thêm áp suất thấp. Bọn họ giả vờ như không có chuyện gì phát sinh mà gõ bàn phím, kỳ thật sớm đã nghĩ đến đường lui khác cho bản thân. Thực tế thì từ lúc "Thu mua" bắt đầu nổi lên chút gió, cao tầng sớm đã rời đi một nhóm người -- không vì lý do gì khác, chỉ là bởi vì kinh tế đình trệ.
"Đính đong" -- cửa thang máy vừa mở, ở bên trong liền đi ra năm, sáu người mặc âu phục giày da, tay cầm cặp văn kiện cùng Laptop, tựa như nhân vật phản diện trong mấy bô phim truyền hình, đều mang khí thế cường đại, khó gần, đồng thời nhìn ra cũng không phải là dạng người tốt lành gì.
"Đây chính là người của tập đoàn Quỳ Long muốn 'Từ mẫn cảm' chúng ta à?", nhóm trợ lý xì xào bàn tán, nhưng vẫn không dám nói ra hai chữ "Thu mua", dù sao trong cái văn phòng này thì sếp của bọn họ đối với cái từ đó vẫn rất là mẫn cảm.
"Người nào là ông chủ? Có khả năng chính là Boss mới của chúng ta đi!"
"Cái này cũng cần phải hỏi? Trong tay bọn họ ai cũng cầm cặp văn kiện, xách Laptop, chỉ có một người một mình cái gì cũng đều không cầm, thì chính là Boss!"
"Ấy, kia chính là cái người đẹp trai mà mặt thối, phải không?"
Đẹp trai mà mặt thối -- chính là ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với CEO Kim Lan Thù.
Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều người đối với hắn.
Người không quen biết hắn, sẽ cảm thấy, aizz, dáng dấp trưởng thành đẹp trai như vậy, nhưng lại mặt thối, thật đáng tiếc.
Nhưng mà, đến phòng tiếp khách, Kim Lan Thù liền tiến vào "trạng thái làm việc", dù bị oán thầm "mặt thối" nhưng hắn vẫn giương lên nụ cười hăng hái, giống như đèn bỗng dưng chiếu vào trên kim cương, bừng lên óng ánh chói mắt, làm cho người ta quên mất những thứ tầm thường khác.
CEO của Bảo Phạn Lưu lại không có tâm tình thưởng thức mỹ nam, trên mặt ông ta lộ rõ vẻ kháng cự.
"Chính là các người, 3 năm trước đã thu mua 'Lữ thị'?" Bảo Tổng* liếc nhìn bọn hắn, thần sắc lãnh đạm.
(*)Bảo Tổng = Bảo Phạn Lưu tổng giám đốc
"Ừm, đúng thế." Kim Lan Thù trả lời, ngữ khí còn có chút kiêu ngạo.
"3 năm trước, Lữ thị vẫn là một thương hiệu khó lọt được vào hãng ngũ phổ thông." Bảo Tổng trong lời nói có ý khinh thường đáp lại, "Hiện tại thế nào, từ bác gái đi chợ đến đứa con gái đi tàu điện ngầm đều đeo túi xách của Lữ thị."
Kim Lan Thù gật đầu cười: "Đúng vậy, chúng tôi xác thực đã đem lượng tiêu thụ của Lữ thị gia tăng rất nhiều."
Bảo Tổng cảm thấy hắn rõ ràng là đang châm chọc gần đây lượng tiêu thụ của Bảo Phạn Lưu đang ngày càng xuống dốc, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta là những nhãn hiệu lâu đời kiên trì tồn tại từ hàng trăm năm nghệ thuật thế gia, loại nhà giàu mới nổi như ngươi căn bản sẽ không hiểu rõ được điều này đi?"
"Đúng vậy", Kim Lan Thù có một thói quen, cho dù đối phương nói cái gì, hắn đều sẽ gật đầu nói "Đúng vậy", "Giống như ông tuổi còn trẻ mà đã bằng chính bản lĩnh của mình đem sản nghiệp trăm năm tổ tiên tự hào trị giá hàng ngàn tỷ hủy sạch, tôi làm cách nào cũng đều không hiểu được."
"Mày!" Bảo Tổng nổi giận đứng dậy, giống như là tức giận đến mức muốn đánh người, "Ta ghét nhất thương nhân chà đạp nghệ thuật!"
Kim Lan Thù gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng ghét nghệ thuật gia chà đạp tiền."
Trên thế giới này, nghệ thuật vĩ đại nhất, đối với Kim Lan Thù mà nói, đó chính là kiếm tiền.
Không có tiền, có cái rắm mà đàm luận nghệ thuật!
Tác giả có lời nói: Cảnh báo trước, EQ của Kim Lan Thù cực kỳ thấp, nói chuyện khó nghe, tính tình cũng không tốt,...
P/s: rất nhiều nhãn hàng hiệu trong truyện đều không tồn tại. Rất nhiều án lệ đều là nói bừa, luật pháp đều là tham khảo từ Bắc Mỹ, đọc với tâm lý hơn nửa là giả là được rồi.
Mei: Vâng, và vào lúc trưa nắng nóng có một con ngáo cần đi lên Baidu tra tên các nhãn hàng hiệu ạ! Tự cảm thấy mình thật ngu ngốc.