Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Chương 48




Tịch Thần Hạn ghét nhất cái danh xưng “lão hòa thượng, nhưng Đường Khải Hiên lại thích gọi anh là “lão hòa thượng”.

Bởi từ khi Đường Khải Hiên quen Tịch Thần Hạn đến nay, ngoại trừ Vân Thi, bên cạnh Tịch Thần Hạn không có bất kì người phụ nữ nào nữa.

“Giúp tôi tiêu? Anh đường đường là cậu chủ của giải trí Đường Thị, một trong bốn cậu chủ của Kinh Hoa mà sẽ thiếu tiền tiêu sao?” Tịch Thần Hạn hừ một tiếng.

Tiền của anh, chưa đến lượt một người đàn ông phải tiêu hộ. Nếu như là Vũ Tiểu Kiều, anh sẽ rất sẵn lòng.

Đường Khải Hiện gõ xuống bàn: “Tôi bây giờ là bác sĩ, phó viện trưởng của bệnh viện Đức An, không phải cậu chủ gì hết! Lương của tôi rất thấp, tôi bây giờ rất nghèo. Tịch Thân Hạn hừ một tiếng: “Tôi có thể lấy cho anh một chai Lafite năm 82, nhưng anh có thời gian để uống không? Trên bàn phẫu thuật không được uống rượu!

Đôi môi của Đường Khải Hiên rủ xuống: “Ông nội tôi gần đây sức khỏe không tốt, suốt ngày kêu tôi về tiếp quản công ty! Nghĩ đến ông đã cho tôi thời gian 5 năm để tôi làm chuyện tôi muốn làm nhất. Khi ông bị bệnh, tôi cũng không thể quá bất hiếu!”

“Đợi những bệnh nhân trong tay tôi đều hồi phục xuất viện, tôi cũng hoàn thành rồi, không còn vướng mắc gì nữa và có thể trở về Đường Thị.

Tịch Thần Hạn nói: “Giải trí Đường Thị là công ty truyền hình giải trí lớn nhất ngành, đứng đầu làng giải trí, anh lại là đời thứ ba của nhà họ Đường, ông nội tất nhiên sẽ rất kỳ vọng vào anh!”

Đường Khải Hiên nhìn Tịch Thần Hạn, lúc nãy khi nhắc đến Vũ Tiểu Kiêu, anh một mình thao thao bất tuyệt, Tịch Thần Hiện không nói một chữ, bây giờ nhắc đến chuyện khác, Tịch Thần

Hại lại có cái để nói rồi,

Đường Khải Hiên nhất thời không hiểu nổi Tịch Thần Hạn : “Anh hãy nói thật với tôi một câu, rốt cuộc anh có ý gì với Vũ Tiểu Kiều?

Tịch Thần Hạn lại im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không gian đẹp đẽ độc đáo của nhà hàng, những người khách xuất thân cao quý yên lặng dùng bữa dưới tầng. Lúc này, cánh cửa nhà hàng mở ra, hai người phục vụ tiếp đón hai cô gái trẻ đi vào

Một bóng hình quen thuộc đột nhiên đập vào đôi mắt đen sâu thẩm của Tịch Thần Hạn, không thể rời mắt.

Thì ra là Vũ Tiểu Kiều

Cuối cùng cũng gặp lại Vũ Tiểu Kiều, đôi môi của Tịch Thần Hạn khẽ giật giật. Hôm nay Vũ Tiểu Kiều vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần jean, mang ba lô màu đen, cột tóc đuôi ngựa lắc lư khi cô bước đi. Cả người trông rất trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống.

Nhưng chỉ trong chốc lát, đôi mắt của Tịch Thần Hạn lại nguội lạnh.

Lại có thể gặp người phụ nữ này ở đây! Có khi nào cô theo dõi anh?

Lại có thể tìm đến tận đây! Thật là hao tổn tâm sức

Đường Khải Hiên dõi theo tầm nhìn của Tịch Thần Hạn và nhìn xuống tầng…

Nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đến nhà hàng, Đường Khải Hiên sững sờ.

Đường Khải Hiện thừa nhận, Vũ Tiểu Kiều rất xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, nước da trắng mịn, đặc biệt là đôi mắt to sáng long lanh giống như biết nói có thể lấy đi tâm hồn của người khác. “Không ngờ cô ấy lại đến rồi, thật là trùng hợp.” Đường Khải Hiện cong môi. “Trên đời này, thứ tôi không tin tưởng nhất chính là sự trùng hợp” Giọng nói của Tịch Thần Hạn bình lặng, không nghe ra được là vui hay giận. “Ý của anh là, cô ấy cố tình theo dõi anh, tiếp cận anh” Tịch Thần Hạn không nói năng gì.

Tại sao anh cho cô cơ hội làm vợ sắp cưới của anh, còn cho có số điện thoại, nhưng cô lại chưa từng chủ động liên lạc với anh? Sao lại phải hao tổn tâm huyết, bỏ gần tìm xa như thế, thật là ngu ngốc.

Đường Khải Hiên khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, nét mặt nghiêm túc: “Thần Hạn, tôi có một vấn đề vô cùng quan trọng muốn nói với anh!

Tịch Thần Hạn từ từ ngước mắt lên. “Tôi nghĩ rằng anh cần phải đến bệnh viện kiểm tra lại bộ não.

Đường Khải Hiên gõ bàn: “Anh bị điên à! Người có thân phận như chúng ta, điều cấm kỵ nhất là có người âm mưu tiếp cận! Anh lại còn muốn cô ấy trở thành vợ sắp cưới của anh”

Đường Khải Hiên vốn đã có chút không ưng Vũ Tiểu Kiều, bây giờ ấn tượng lại càng không tốt.

Tịch Thần Hạn lại không nói gì, ánh mắt như vô tình mà cũng như cố ý nhìn xuống Vũ Tiểu Kiều. Người đến nhà hàng với Vũ Tiểu Kiều chính là An Tử Dụ, cô kéo Vũ Tiểu Kiều đến ngồi cạnh cửa sổ ở tầng 1. “Kiêu Kiều, đây là nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố Kinh Hoa này! Nước được sử dụng ở đây đều được vận chuyển từ Pháp về, hương vị của bít tết vô cùng chuẩn, đương nhiên giá cả cũng rất đất. Nhưng mà mấy ngày trước bổ tớ đưa cho tở một thẻ ăn ở đây, chúng ta có thể ăn thoải mái mà không cần nghĩ ngợi.

Vũ Tiểu Kiều mấy ngày nay có chút không tập trung, Tịch Thân Hạn nói cô đợi anh, nhưng mấy ngày liền đều không có tin tức gì?

Cô tùy chọn món bít tết 9 phần chín, và gọi thêm một ly nước chanh.

Đường Khải Hiên trên tầng ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngay cả khẩu vị cũng giống anh Thật quá là trùng hợp rồi Tịch Thần Hạn khẽ liềm mỏi, mặc dù anh rất ghét người nào dùng mọi thủ đoạn để hùa theo thói quen của anh, nhưng nếu người đó là Vũ Tiểu Kiều, anh lại có một chút hạnh phúc trong lòng. Đường Khải Hiên vội vàng mở một cửa sổ trong phòng riêng, như vậy có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện ở tầng dưới.

Anh muốn xem xem, người phụ nữ này đã dùng thủ đoạn gì khiến Tịch Thần Hạn trước nay không có bất cứ hứng thú gì với phụ nữ lại đối xử với cô khác như vậy! Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ cắt bít tết, cô quen dùng đũa, không biết cắt bít tết thế nào cho đúng.

An Tử Dụ cười cô ngốc, giúp cô cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ.

Vũ Tiểu Kiêu mim cười nhìn An Tử Dụ: “Mình muốn gả cho cậu.

An Tử Dụ liếc nhìn cô: “Kiếp sau đi, mình mà là đàn ông thì mình sẽ lấy cậu

Hai cô gái cười lên, không hề hay biết Tịch Thần Hạn trên tầng mặt đã hơi đỏ vì đố kị.

Người phụ nữ chết tiệt này, anh để cho cô là vợ sắp cưới của anh, cô mắng anh biến thái, lại chạy đi ân ái với người phụ nữ khác

Ngay cả khi người đó là phụ nữ cũng không được!

Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Quang, một trong bốn cậu chủ trẻ ở Kinh Hoa, trị giá cả trăm tỷ, là một người đàn ông vàng ưu tú nhất đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Tịch Thần Hạn thật sự muốn lao xuống, tóm lấy người phụ nữ nhỏ bé này ấn vào vòng tay của anh, đơn giản thô bạo nói với cô. “Cô là của tôi!”

Nhưng vì có sự hiện diện của Đường Khải Hiên, anh không thể mất đi thể diện của mình.

Đường Khải Hiện liếc nhìn Tịch Thần Hạn: “Cô gái bên cạnh cô ấy là cô chủ An Tử Dụ của tập đoàn An Thị, xem ra cô cũng rất biết bám lấy cành cao!” Đường Khải Hiên lúc này nhìn Vũ Tiểu Kiều điểm gì cũng không vừa mắt, đương nhiên cảm thấy tất cả những thứ Vũ Tiểu

Kiều đều là có dụng ý khác. Vũ Tiểu Kiều dùng nĩa để nữa miếng bít tết, từ từ đưa vào trong miệng.

Qua cửa sổ, Tịch Thần Hạn có thể nhìn thấy rõ đôi môi anh đào của cô, phản chiều ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Đối môi mềm mọng đỏ giống như thạch pha lê màu hồng, rất muốn cần một miếng. Trái tim Tịch Thần Hạn lắc lư, cổ họng khẽ cử động, và đưa tay chạm lấy cổ mình trong vô thích. Dưới cổ áo được ẩn giấu dấu răng mờ nhạt của Vũ Tiểu Kiều, toàn thân anh nóng bừng lên.

Vũ Tiểu Kiều là người phụ nữ duy nhất nói anh đáng thương”, cũng là người phụ nữ duy nhất ôm anh thật chặt khi trời mưa, nói với anh đừng sợ.

Có rất nhiều người phụ nữ đối tốt với anh, nhưng chỉ có mình Vũ Tiểu Kiều khiến anh thực sự cảm thấy ấm áp là gì, cảm thấy mình thực sự đang sống.

Người phụ nữ này, Tịch Thần Hạn anh muốn chắc rồi! Tịch Thần Hạn đứng dậy.

Anh không thể chờ đợi được, anh phải xuống tầng, đem Vũ

Tiểu Kiều đi, dán nhãn lên người cô là vợ sắp cưới của Tịch

Thần Hạn anh.

Cho tất cả mọi người ở thành phố Kinh Hoa này biết, Vũ Tiểu Kiều là người phụ nữ của Tịch Thần Hạn anh.