Vũ Tiểu Kiều cố gắng giải thích: “Tôi đang nói trứng gà rất có dinh dưỡng… anh tầm bố.”
“Tôi không cần tẩm bổ
Mặc dù lời nói của anh rất bình thường, nhưng cô vẫn ra nghe ra được một ý khác.
Cô xua xua tay: “Tôi chỉ nói để anh có dinh dưỡng hơn chút!”
“Sợ tôi không thể?” Ánh mắt anh hơi trầm.
Má của Vũ Tiểu Kiều càng đó gay gắt hơn: “Tôi không có ý “Vậy ý của cô là gì?”
“…” Chủ đề sao lại quay trở lại rồi. “Có muốn thử chút không?” Anh nhưởng mày, tỏ vẻ thích thú.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng xua tay, càng giải thích mặt càng đỏ, tim đập càng nhanh: “Anh ăn cơm đi.
Cô vùi đầu thật sâu, lau khuôn mặt nóng bừng của mình, thầm trách mình đã lỡ miệng để anh nằm được vết nhơ.
Tịch Thần Hạn cong môi, mặc dù không thể ăn Vũ Tiểu Kiều, nhưng trêu cô cũng rất thú vị.
Anh nhìn Vũ Tiểu Kiều chỉ còn một bát nước mì, con người đen khẽ co rúm lại.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng mim cười và nói: “Anh ăn mì, tôi uống nước mì là được rồi.”
Tịch Thần Hạn khẽ nhưởn mày, không nói gì, tiếp tục lặng lẽ ăn mi
Nhưng trong lòng anh, có một chút ấm áp hiện lên, bỗng nhiên có cảm giác như có một cặp vợ chồng nghèo, chỉ có một bát mì để sống qua ngày.
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ nhìn cách ăn mì của anh, không nén nổi nhìn anh có chút ngày ngốc.
Dảng vẻ khi ăn của anh thật sự rất đẹp, mang theo khí chất bất phàm hơn người, nhất cử nhất động đều rất vừa vặn, giống như một quý ông cao quý trong bức tranh sơn dầu cổ.
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai, Vũ Tiểu Kiều giật mình trở về với tâm hồn của mình. “Đừng có bất kỳ ý nghĩ không thực tế nào với tôi. Tịch Thần Hạn nói. “Tôi không có.” Vũ Tiểu Kiều vội vàng tránh khỏi tầm mắt của anh, không dám nhìn anh thêm nữa. “Vậy cô nhìn tôi làm gì?” Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng cong mỗi, trêu chọc CÔ. “Tôi, tôi tôi không có nhìn anh, tôi đang ăn!” Vũ Tiểu Kiều vội vàng bưng bát, uống một ngụm canh lớn.
Món súp đậm đà vừa vào trong miệng, Vũ Tiểu Kiều bất ngờ mở to đôi mắt, đang muốn nôn ra theo bản năng nhưng lại nhìn thấy ảnh mắt lạnh lẽo của anh đã lập tức ngăn cô lại
Anh không muốn bị ghê tởm đến.
Vũ Tiểu Kiều đành phải cố gắng, dùng hết tất cả dũng khí của mình nuốt chửng lấy món súp. “Mặn quá, mặn quá.
Vũ Tiểu Kiêu vội vàng lấy nước trên bàn, nhưng mà tay cô còn chưa chạm đến cốc nước đã bị Tịch Thần Hạn trừng mắt nhìn. “Đây là nước của tôi.” Tịch Thần Hạn ngắm nhìn vẻ mặt đau khổ của Vũ Tiểu Kiêu, từ từ uống một ngụm nước.
Thật nham hiểm!
Vũ Tiểu Kiều vội vàng chạy đến phòng bếp tìm nước uống. Nhưng nước lọc đều ở hết trên bàn ăn, mà bình đựng nước lại đang ở trong tay của Tịch Thân Hạn. “Tôi muốn uống nước.” Vũ Tiểu Kiều ôm lấy cổ, sắc mặt khó chịu “Cầu xin tôi.” Tịch Thần Hạn chậm rãi nói, điệu bộ thanh cao. “Cầu xin anh…” Vũ Tiểu Kiều suýt nữa bị sặc, vội vàng nuốt nước bọt. “Mặn như thế sao anh có thể ăn được vậy? Thật khâm phục anh hơ hơ… Vũ Tiểu Kiều họ. Tịch Thần Hạn lại uống một ngụm nước: “Mì vẫn ổn, không quá mặn” lắm.
Anh cố ý nhấn mạnh hai từ cuối.
Hèn chỉ mà khi anh gặp lấy những sợi mì trong bát cô, anh lại liếc nhìn chỗ nước mì còn lại trong bát cô. “Anh cố tình.” Vũ Tiểu Kiều rên rỉ. “Đồ mình làm ra, cắn răng cũng phải ăn hết.”
“Quá khó ăn rồi!” Vũ Tiểu Kiều đang chuẩn bị đổ đi thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. “Ngay cả cô cũng phủ nhận chính mình, làm sao có thể khiến người khác đồng tình với cô được?”
Vũ Tiểu Kiều từ từ quay đầu lại, nhìn anh chăm chăm: “Anh …. nói điều này, có vẻ rất thâm sâu nhé.”
Tịch Thân Hạn ngước đôi mắt cao quý của mình lên, lặng lẽ nhìn cô, rồi lại từ từ uống một ngụm nước: “Giống như bây giờ, tôi có chút hối hận để cô kết hôn với tôi. Nhưng lời tôi đã nói ra, không dễ dàng thu hồi lại, nhắm mắt cũng phải bước đến tận cùng
Tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều bị kéo theo bởi giọng nói lúc vui lúc buồn của anh.
Cô hy vọng, anh hối hận vì quyết định của mình, sau đó ra lệnh cho cô tránh xa anh.
Nhưng tên này, dường như rất cố chấp. “Nói thật với anh, ngoại trừ nấu mì tôm, tôi thật sự không biết nấu ăn! Có thể nấu đồng thời vẻ ngoài không tệ đã là giới hạn lớn nhất của tôi rồi.” cố gắng “Tôi đã rất cố gắng rồi.”
“Vậy thì cố gắng thêm chút nữa
Tịch Thần Hạn lại nói: “Người phụ nữ của Tịch Thần Hạn tôi, bắt buộc phải biết nấu “Nhưng tôi không đồng ý làm người phụ nữ của anh được Cô lầu bầu. Sắc mặt Tịch Thần Hạn lạnh lùng: “Tôi nói làm thì bắt buộc phải làm”
Giọng nói lạnh lùng khiến Vũ Tiểu Kiều run rẩy. cái gì?” Vũ Tiểu Kiều hỏi. “Cô nói xem làm cái gì?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn nhiên nham hiểm.
Vũ Tiểu Kiều đó mặt: “Làm làm làm “Cái gì cũng đều phải làm.” Anh kéo dài giọng nói.
Má của Vũ Tiểu Kiều càng nóng hơn, tim đập loạn xa, run rẩy cất tôi…tôi chỉ nấu “Cô không có chỗ để mặc cả ”
Tịch Thần chậm rãi bước đến gần Vũ Tiểu Kiều, khuôn mặt nhỏ nhẫn thanh tú của cô phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, trái tim cô run rẩy, lùi lại từng bước. “Nhưng mà nhưng mà tôi “Nhưng mà cái gì?”
Cô cũng không biết nhưng mà cái gì, rõ ràng chống cự, muốn lớn tiếng từ chối nhưng lại không thể nói lời từ chối trước mặt anh, bởi vì anh quá ngang tàn rồi, giống như sinh đã có thể dồn ép người khác. “Hãy nhớ rằng, trước mặt tôi, phải ngoan ngoãn nghe lời, không có nhưng mà!” Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa lạnh lùng mà lại vừa quyến rũ lòng người.
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, thật sự không dám khiêu khích anh bay giờ, có nhìn thấy rõ ngọn lửa đang bùng cháy trong mất anh. “Được được, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời
Tịch Thần Hạn lại đến gần một bước, Vũ Tiểu Kiều vội vã lùi lại phía sau, lưng đập vào bàn rất đau.
Anh vẫn tiếp túc bước đến gần cô, cô vội vàng tránh về phía sau.
Cô năm trên mặt bàn rồi, anh vẫn tiếp tục tới gần, một tay đặt trên mặt bàn, hơi thở mạnh mẽ phả lên má cô, giọng nói khan tram. “Còn làm không tốt nữa, tôi sẽ trực tiếp ăn cô
Vũ Tiểu Kiêu sợ hãi vội vàng đưa tay che miệng, đôi môi mỏng của anh chạm vào bàn tay cô.
Khuôn mặt của Tịch Thần Hạn trở nên căng thẳng trong phút chốc, đường nét sắc xảo như được gọt đẻo, ánh mắt cũng thật đáng sợ.
Vũ Tiểu Kiều lại run rẩy lần nữa.
Mới sáng sớm ra có nhất thiết phải gợi tình như thể không, có đầu có đẹp đến mức để ăn như thế đâu.
Tịch Thần Hạn nằm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt tay cô lên bàn, tiếp tục hạ thấp cơ thể của anh, hơi thở phả vào mũi cô, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi anh đào của cô. Vũ Tiểu Kiều tê liệt khắp người, thể cô dường như biển thành một khối bông trong phút chốc, muốn vùng vẫy nhưng lại không thể sử dụng sức lực. Răng môi đan xen vào nhau, một giọng nói nhỏ nhẹ và tinh nghịch của anh phát ra. “Không phải cô muốn uống nước sao? Tôi bón cho cô “Um…”