Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Chương 38




Vũ Tiểu Kiều giống như bị mê hoặc, bị một thứ gì đó dẫn đi, vô thức đi theo sau Tịch Thần Hạn.

Trong phòng hội trường có không ít người nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn ở bên cạnh nhau, tất cả đều nhìn cô với một ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Cậu chủ Thần không gần nữ giới trong lời đồn lần đầu tiên trước mặt mọi người có người phụ nữ đi bên cạnh.

Nghe nói từ khi Tịch Thần Hạn tiếp quản tập đoàn Thiên Quang, đoàn thư ký trong văn phòng tổng giám đốc đều bị đổi thành đàn ông, không giữ lại một người phụ nữ nào.

Mọi người đều nói, tập đoàn Thiên Quang bây giờ đã biến thành tập đoàn “Hòa thượng.

Vũ Tiểu Kiều sao lại tốt số đến như vậy, có thể bám lấy cậu chủ Thần của Kinh Hoa

Cô trước mặt mọi người giống như là một hoàng hậu cao quý đi bên cạnh hoàng thượng, xung quanh tràn ngập ánh sáng. Bạch Lạc Băng nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt đỏ đầy hận thủ.

Cô nhanh chóng xông lên, lớn tiếng với Tịch Thần Hạn. “Cậu chủ Thần, anh có biết Vũ Tiểu Kiều là người như thế nào không?”

Tịch Thần Hạn nghe thấy âm thanh này, lập tức dừng chân lại, quay đầu nhìn.

Bạch Lạc Băng cười để mình nhìn vào trông rất xinh đẹp, rất có khí chất.

Thật ra không cần thể hiện nhiều, Bạch Lạc Bằng từ nhỏ đã được dạy dỗ, tự mình toát lên khi chất của một cô chủ hiến lành thục nữ.

Nhưng cô ta hi vọng, trước mặt người đàn ông xuất sắc như Tịch Thần Hạn, biểu hiện tốt hơn một chút, liên vuốt nhẹ mái tóc dài, giọng điệu nhẹ nhàng. “Cậu chủ Thần, tôi thật không hi vọng cậu bị Vũ Tiểu Kiều lừa! Cô ta, lòng dạ rất sâu, cũng rất biết cách dùng thủ đoạn.”

“Cô ta quyền rũ đàn ông khắp nơi, rất nhiều người đều biết, phong thái rất kém! Hơn nữa, cô ta có bạn trai rồi!

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.

Bạch Lạc Băng nhìn thấy sắc mặt của Tịch Thần Hạn càng ngày càng lạnh lùng, cô càng thêm đắc ý. Đôi mắt đen lạnh lùng của Tịch Thần Hạn nhìn chăm chăm vào Vũ Tiểu Kiêu, âm thanh lạnh bằng khiến người khác phải run rẩy. “Còn gì nữa!”

Vũ Tiểu Kiều run vai, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, giống như một người vợ bị chồng bắt quả tang. Đặc biệt là đôi mắt hung hăng của anh dường như có thể nhìn thấu cô từ trong ra ngoài. Cô nắm chặt tay và nói với bản thân mình, cô không có liên quan gì đến Tịch Thần Hạn, tại sao mà lại phải sợ anh!

Hơn nữa, điều Bạch Lạc Băng nói lại không phải sự thật. Bạch Lạc Băng vội vàng thừa thắng xông lên. “Cậu Thân, anh không biết cô ta ở trường đi nói khắp nơi cô ta là vợ sắp cưới của cậu Thân! Điều này quá quá đáng rồi!”

Bạch Lạc Băng lại nói: “Tôi nghĩ cô ta lợi dụng cách này để thu hút được nhiều ánh mắt hơn và kiếm được lợi ích từ đó! Cô ta giành giải nhất của cuộc thi thiết kế thời trang Tân Nhuệ, chắc chắn cũng là dùng cách này, ban giám khảo kiêng nể cậu Thần nên mới đành phải bỏ phiếu cho cô ta!” Vũ Tiểu Kiều phần nộ trong lòng, Bạch Lạc Băng thật biết cách bia sự thật, rõ ràng là Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi liên kết lại để ức hiếp cô, còn cố tình lan truyền tin đồn trong giới, nói rằng cô là vợ sắp cưới của Tịch Thần Hạn khiến cô bị gạt.

Bạch Lạc Băng làm sao mà biết được rằng nữ chính trong video của Tịch Thần Hạn ôm một người phụ nữ về nhà trong đêm mưa lại chính là Vũ Tiểu Kiều, mà người thừa nhận Vũ Tiểu Kiều là vợ sắp cưới của Tịch Thân Hạn lại cũng chính là Tich Than Han.

Bạch Lạc Băng vẫn đang ra sức tự làm nhục mình: “Cậu Thân, anh đừng để bị người phụ nữ này lừa nữa! Cô ta tiếp cận anh chỉ vì tiền mà thôi.”

Tịch Thần Hạn vẫn không rời mắt khỏi Vũ Tiểu Kiều, đối mắt đen sâu thẳm của anh sáng lên một chút, và khuôn mặt của anh không còn quá khó coi nữa.

Tịch Thần Hạn bỗng nhiên hé môi mỉm cười. “Coi như cô có đầu óc!”





Mọi người đều trổ mặt đứng nhìn, cậu Thần là có ý gì đây? Vũ Tiểu Kiều cũng sững sờ, anh ta đang khen cô ư? Tịch Thần Hạn nhìn sâu vài khuôn mặt nhỏ đang khó hiểu của Vũ Tiểu Kiều, anh bằng nhiên cảm thấy mình vẫn còn thứ gì đó để người phụ nữ này để ý đến, xem ra cũng không tồi.

Ngay cả khi cô vì tiền

Thứ Tịch Thần Hạn anh không thiếu đó chính là tiền. Tịch Thần Hạn phớt lờ Bạch Lạc Băng, đưa Vũ Tiểu Kiều quay người rời đi. “Cậu Thân, cậu Thân, điều tôi nói là thật đó!” Bạch Lạc Băng còn muốn đuổi theo, bị hai tên vệ sĩ áo đen chặn lại. “Cô Bạch, hãy tự trọng!” Giọng điệu của Đông Thanh không vui.

Người phụ nữ này, còn không ý thức được mà tiếp tục đuổi theo, anh nghĩ cậu chủ Thần nhà anh chắc chắn sẽ tổng cô ra khỏi thành phố Kinh Hoa.

Bạch Lạc Băng há hốc mồm.

Cô đứng sững sờ tại chỗ, nhìn ra mấy chiếc ô đen bên ngoài cửa sổ, che đi cơn mưa lớn. Vũ Tiểu Kiều được bao quanh bởi một vài vệ sĩ, lên xe của Tịch Thân Hạo.

Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra không?

Người phụ nữ Vũ Tiểu Kiều từ khi nào đã quyến rũ được Tich Than Hao?

Vũ Tiểu Kiều ngôi trong xe, trong lòng thấp thỏm không yên. Có quá nhiều người trông thấy cô ở cùng với Tịch Thần Hạn, đợi đến khi cô trở lại trường chắc chắn sẽ bị những người phụ nữ giàu có đó bắt nạt đến sống không bằng chết.

Người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này chắc chắn không biết có bao nhiêu người phụ nữ khao khát anh, đem anh thành thần tượng để theo đuổi cả đời. Cô cúi đầu, không nhìn Tịch Thần Hạo, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận rõ ràng không khí trong xe rất ngột ngạt, khiến người khác dường như không thể thở được.

Chiếc xe đi qua cơn mưa một cách nhanh chóng.

Bên ngoài vẫn còn tiếng sấm chớp, Tịch Thần Hạn vẫn không nhận ra được nỗi sợ hãi, đôi mắt anh trở nên tăm tối quay sang nhìn Vũ Tiểu Kiều bên cạnh.

Cô cúi thấp đầu, mái tóc dài che lấp khuôn mặt thanh tú của cô, giống như một đứa trẻ biết nhận lỗi.

Sắc mặt khó coi của Tịch Thần Hạo dần dần ấm áp lại.

Thật ra, bây giờ anh rất tức giận, anh không thích nghe thấy những lời nói cô và những người đàn ông khác có bất cứ quan hệ gì!

Cho dù trong lòng anh biết những điều đó không phải là thật, cũng không có bất cứ lý do gì để chắc chắn, Vũ Tiểu Kiều không phải loại phụ nữ đó. ít nhất có anh ở đây, Vũ Tiểu Kiều cũng sẽ không ngốc đến nổi bỏ lỡ cơ hội lớn để nằm lấy cơ hội nhỏ, đây là sự tự tin tối thiểu mà anh có. “Vũ Tiểu Kiều, có có nên giải thích một chút không?” Vũ Tiểu Kiều không đáp lại.

Người phụ nữ này.

Tịch Thần Hạn hít một hơi, làm dịu đi cơn tức giận trong lòng anh: “Người phụ nữ đó nói cô quyến rũ đàn ông, bọn họ là ai?”

Anh muốn “xóa sổ” những người đàn ông đó. Vũ Tiểu Kiều vẫn không trả lời.

Tịch Thần Hạn tức giận, một ánh mắt sắc bén hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh. “Vũ Tiểu Kiều, tôi đang hỏi cô đấy!” Anh giống như một phụ huynh đang trách hỏi đứa trẻ làm sai chuyện.

Nhưng mà, đứa trẻ này lại không hề để ý đến anh.

Sắc mặt của Tịch Thần Hạn cứng lại, đang định gầm lên giận dữ thì lại nghe thấy một tiếng ngáy yếu ớt như một con mèo con.

Tịch Thần Hạn nằm chặt tay và từ từ thả ra. Người phụ nữ này lại có thể ngủ thiếp đi được! “Tắt gió lạnh đi.” Tịch Thần Hạn nói.

Đông Thanh nhanh chóng tắt điều hòa trong xe. “Lái chậm một chút.” Tịch Thần Hạn lại ra lệnh. Đông Thanh nhanh chóng giảm tốc độ, để chiếc xe từ từ đi về phía trước.

Tịch Thần Hạn lại liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, khoác chiếc áo khoác của mình lên người Vũ Tiểu Kiều. Anh lại cảm thấy không ổn, cô cúi thấp đầu ngủ như vậy, chắc chắn sẽ không thoải mái.

Tịch Thần Hạn ngồi gần lại Vũ Tiểu Kiều một chút, vươn tay ra, ôm Vũ Tiểu Kiều trong vòng tay, để có dựa vào vòng tay rộng lớn của anh.

Vũ Tiểu Kiều cọ quậy trong vòng tay anh, giống như một con mèo lười biếng tìm thấy một tư thế ngủ thoải mái, và ngủ ngon hơn.

Tịch Thần Hạn cúi đầu, nhìn cô gái đang ngủ say trong vòng tay mình, hàng mi của cô cong vút, đen dày khiến cho trái tìm lạnh lẽo của anh bong dịu dàng lại, khỏe mỗi vô thức hé lên một vòng cung tuyệt đẹp

Người phụ nữ nhỏ bé không có tâm cơ này!

Rốt cuộc cô mệt đến mức nào mà lại không để ý đến thời gian địa điểm, cũng không để ý đến hoàn cảnh, nói ngủ là ngủ được.

Đông Thanh mim cười khi nhìn thấy sắc mặt nhẹ nhàng của Tịch Thần Hạn qua gương chiếu hậu. Đây là lần đầu tiên cầu chủ Thần nhà anh lại có biểu cảm dịu dàng phát ra từ trong tim.

Điều này cũng phải cảm ơn Vũ Tiểu Kiều. Cậu chủ Thần nhà anh chỉ có trước mặt Vũ Tiểu Kiều mới lộ ra vẻ mặt có tình người này.