“May mà cô là con gái”
Tịch Thần Hạn lạnh giọng nói.
Anh là Tịch Thần Hạn, cậu chủ Thần của Kinh Hoa, ai dám can anh!
Nếu đổi thành người phụ nữ khác được anh hôn, nhất định sẽ vui sướng phát điên. Người phụ này lại có thể cần anh! Tịch Thần Hạn nhớ lại trên cổ vẫn lưu lại vết cắn mờ của cô ấy đêm đó, không nên nổi oán thầm người phụ nữ này là tuổi cún sao?
Hàng mi dài nhắm chặt của Vũ Tiểu Kiều run rẩy, “Ai…ai cho anh cưỡng hôn tôi”
Nếu không phải lúc nãy anh khóa chặt tay cô, chắc chắn là cô đã cho anh cái tát rồi.
Tịch Thần Hạn cười lạnh, “Vũ Tiểu Kiều, cô còn giả thuận khiết à!”
Lông mày Vũ Tiểu Kiều nhíu lại, trong cặp mắt ẩn chứa một sự tủi thân. “Tôi không có giả vờ
Anh ngay cả tên cô đều biết.
Tịch Thân Hạn nhìn đôi mắt không chút vướng bận của cô ấy, ánh mắt càng thêm khinh miệt, “Ánh mắt này, xém chút tôi bị lừa rồi, còn tưởng người đêm đó không phải cô
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc khó hiểu, “Tôi biết, anh là người đã cho tôi 10 tỉ. Tôi sẽ trả lại cho anh! Xin anh đừng coi thường tôi Tôi không phải là người phụ nữ có thể bán mình vì tiền.
Tịch Thần Hạn buồn cười, “Ba lần bốn lượt xuất hiện ở Kim Sa Than, còn nói bản thân trong sạch “Tôi là bởi vì… “Đừng giải thích!” Tịch Thân Hạn hung dữ cắt ngang, cánh tay lớn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô. “Ngoan ngoãn nghe lời tôi, 10 tỉ đó có không cần trả lại Anh bế ngang cô ấy lên, đặt ở trên số pha.
Cơ thể mạnh mẽ của anh, đè lên trên, hơi thở mạnh bạo như thiêu đốt cô, khiến người ta tâm ý mê loạn.
Cô ấy dùng sức đỡ lấy ngực anh, không ngừng vùng vẫy, la “Anh muốn làm gì? Buông tôi ra…
Anh một tay nhéo cái cảm tinh xảo của cô, lực ngón tay rất mạnh, làm cô toàn thân run sợ. “Sao lại phải dối trá như vậy, trước đây cô đã từng nhiệt tình đến như thế mà ”
Mấy ngày nay, anh mỗi khi nhớ tới cô đêm đó, đều nhịn không được cả người nóng lên.
Chưa từng nghĩ rằng anh có thể đam mê cơ thể một người phụ nữ đến như vậy, nhưng cũng chỉ là nhất thời mê muội mà thôi. “Tôi nhiệt tình với anh lúc nào? Anh nhất định nhận nhầm người rồi, tôi trước giờ chưa quen biết anh.”
Vũ Tiểu Kiều kinh hoàng bất định nhìn anh, đôi mắt trong suốt như thủy tinh.
Ngón tay dài của Tịch Thần Hạn vuốt nhẹ lên lông mi dài của Vũ Tiểu Kiều, khỏe mỗi nhếch lên một vẻ hứng thú. “Cuối cùng cô muốn gì?”
Anh rất muốn xé nát sự giả dối của cô ấy, để cô ấy hiện rõ bản thân chân thực nhất trước mặt anh.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt cô ấy lo sợ bất an, trong lòng không nhẫn tâm.
Vũ Tiểu Kiều cổ sức vùng vẫy một hồi, vẫn không thể thoát “Cái gì tôi cũng không cần, chỉ cần anh buông tôi ra!” ra. lớn.
Cô ấy thật sự rất sợ, thân thể đang phát run.
Tịch Thần Hạn nheo đôi mắt sâu xa, “Cô tìm tới đây, không phải là leo lên giường tôi sao! Nói
Cô cuối cùng muốn bao nhiêu tiền, còn có mục đích gi “Tôi chỉ là tới trả quân áo. Căn bản không phải như anh nghĩ
Người đàn ông này, sao lại cổ chấp như vậy!
Lẽ nào phụ nữ xuất hiện xung quanh anh, đều là có mục đích sao? Quá ngạo mạn tự đại rồi! Vũ Tiểu Kiều dùng hết lực giãy dụa, cuối cùng đã chọc giận anh. “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ miệng nói một đảng trong lòng lại nghĩ một nẻo” Tịch Thần Hạn hét lên, một tay cởi hết quần áo Vũ Tiểu Kiều xuống. “A!”
Vũ Tiểu Kiều la nhỏ, thân thể căng thẳng, mau chóng che trước ngực.
Tịch Thần Hạn năm chặt lấy cổ tay cô ấy, để cô ấy như con cả trên thớt, hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
Thân thể cô ấy không đến nỗi gợi cảm nóng bỏng, nhưng nhỏ xinh mềm mại, khiến cho người ta khó mà khống chế rất muốn hung ác giày vò “Đừng, đừng…
Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức không thể hít thở, trong đôi mắt như nước tràn đầy một vẻ mờ mịt, không ngừng lắc đầu, vẫn không thể ngăn cơ thể anh đè xuống.
Tịch Thần Hạn cúi đầu, cuồng loạn hôn lên cái cổ mảnh khảnh của cô.
Làn da mềm mại của cô ấy, giống như cái bánh thơm ngọt, làm cho người ta không thể tự chủ, căn bản không dừng lại được.
Vũ Tiểu Kiều khóc lên, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống. “Tiền của anh… tôi vẫn trả..”
“Cầu xin anh… “Cầu xin anh đừng động vào tôi.”
Động tác của Tịch Thần Hạn đột nhiên cứng đờ. “Tôi nhất định sẽ trả tiền thật sự trả lại cho anh. ” Tịch Thần Hạn ngẩng đầu dưới ánh trăng, đôi mắt trong suốt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác xa lạ, trái tim từ từ mở ra.
Nhưng trong phút chốc, cảm giác thương hại xã lạ này đã biến mất tăm.
Bàn tay to lớn của anh che đôi mắt của cô lại, che luôn tất cả nước mắt.
Anh cần cắn da có, toàn thân nóng bỏng như bàn là, vừa giống như phát tiết, vừa giống như trả thù. Ở trên da thịt của cô, anh để lại một vết can như đóa hoa màu xanh tím.
Ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mây đen dày đặc, giông bão kéo đên.
Mưa hạt to đập vào cửa sổ, sấm sét sấm chớp ầm ầm rung động.
Vũ Tiểu Kiều không nhìn thấy bất cứ đồ vật gì, mắt cô ấy bị che khuất bởi tay anh. Nhưng cảm nhận rõ ràng cơ thể Tịch Thần Hạn đang ở trên người mình đã đột ngột dừng lại.
Một tiếng sấm vang lên.
Tịch Thần Hạn xoay người đứng lên sải bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lên che sấm chớp bên ngoài.
Anh chạy đi chạy lại trong phòng, giống đứa trẻ đi lạc đang do du. Vũ Tiểu Kiều bị bộ dạng này của anh dọa nên mau chóng đứng lên, ôm chặt quần áo lên người. “Anh. “
Cô rất muốn hỏi anh bị làm sao vậy. “Đừng nói chuyện!!!” Tịch Thần Hạn nóng nảy hét lên. Vũ Tiểu Kiều bị dọa đến im bặt, nhìn thấy anh tìm một góc tối, cuộn thân hình to lớn rồi nấp vào.
Trong phòng u ám, ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng.
Tịch Thân Hạn ngôi trong góc tối đen như mực, chân cuộn lại, cánh tay vặt trên đầu gối, anh cúi đầu, bóng đen bao lấy quanh mình, yên lặng không một tiếng động.
Vũ Tiểu Kiều nhìn không rõ mặt của anh, nhưng từ trên người anh, cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc.
Lẽ nào, anh sợ sét đánh?
Một người đàn ông to lớn, đường đường là cậu Thân ở Kinh Hoa, là một nhân vật hét ra sẩm lại sợ sét đánh sao? Vũ Tiểu Kiều giễu cợt một phen, đúng lúc muốn nhân có hội này bỏ trốn, đột nhiên ngoài cửa sổ sáng lên một tia chớp, cả phòng trở nên sáng ngời, Tịch Thần Hạn cuộn người, ôm chặt hai đầu gối.
Anh lúc này, giống như đứa trẻ yếu ớt, khiến người ta đau lòng. “Ầm đùng đùng”
Tiếng sấm chấn động trên mái nhà nổ vang, tia chớp ngoài cửa sổ dường như có thể chạm vào, hết sức khủng khiếp.
Thân thể của Tịch Thần Hạn đột nhiên run lên, càng trốn sâu vào góc phòng.
Vũ Tiểu Kiều từ từ đi tới, ngồi xuống.
Anh cúi đầu, bóng tối che đi khuôn mặt tuấn tú của anh.
Vũ Tiểu Kiều chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay của Tịch Thần Hạn, từ từ năm lấy bàn tay của anh.
Ngón tay của Tịch Thân Hạn nhẹ nhàng run lên, không cử động, nhưng hình như đầu óc đã thấy dễ chịu hơn một chút. Vũ Tiểu Kiều nhấc cánh tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên đầu của Tịch Thần Hạn, vuốt nhẹ mấy cái, giọng dịu dàng nói với anh. “Đừng sợ, chỉ là sấm sét thôi mà”
Giọng cô rất mềm, giống như một người mẹ dịu dàng, khiến cho sự phòng bị trong lòng Tịch Thần Hạn thoáng chốc đã bị gỡ xuống.
Tịch Thần Hạn đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt, như một mảng trống mênh mông.