Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 8: Vu oan




Sau một ngày vất vả dọn dẹp căn nhà và hầu hạ cô ta, cuối cùng thì cô cũng được chở về với cái giường thân yêu này rồi.

Định gọi điện cho Y Na thì cô nhận ra mình để quên điện thoại ở dưới nhà, đang tính xuống lấy thì cô nghe được Nhã Tịnh đang nói chuyện với ai đó thì phải. Âm thanh quát lớn của cô ta phát ra từ căn phòng đó.

Cô đi đến gần phòng của cô ta và Minh Thành, cô có chút ngạc nhiên khi cửa phòng chỉ khép hờ chứ không đóng hẳn. Cô ta hình như đang nói chuyện điện thoại với một ai đó thì phải.

" Anh cứ yên tâm tôi sẽ giữ kín bí mật"

" Tôi sẽ chuyển tiền sang cho anh ngay khi anh xong việc"

" Dù sao thì đứa trẻ trong bụng tôi cũng không phải của hắn, anh không phải lo cho tôi đâu làm tốt việc của mình đi"

Hân Nghiên nghe hết được cuộc trò chuyện này, cái gì cô ta mang thai không của Minh Thành sao. Đang suy nghĩ thì đột nhiên Nhã Tịnh đẩy cánh cửa ra

" Nghe trộm là không nên đâu a"

Hân Nghiên giật mình lùi về phía sau

" Tôi sẽ đi nói với Minh Thành tất cả sự thật này"

Cô ta cười lớn lên rồi nói

" Cô nghĩ Minh Thành sẽ tin cô sao, cô mơ mộng quá rồi đó"

Càng nói cô ta càng tiến đến chỗ Hân Nghiên, Hân Nghiên càng lùi về phía sau, cô ta ép cô đến gần chỗ cầu thang tưởng chường như Nhã Tịnh muốn đẩy cô xuống dưới để xóa hết dấu vết vậy.

Nhưng không như thế ả ta dừng lại, rồi đi đến chỗ bậc cầu thang xoay người lại nhìn Hân Nghiên cười một cái, cô ta thả mình xuống vài giây sau ả ta đã nằm dưới sàn nhà máu từ hai chân cô ta chảy ra.

Lúc đó thật tình cờ khi hắn cũng vừa về đến nhà thấy cô đứng trên tầng còn Nhã Tịnh thì nằm trong vũng máu, hắn hốt hoảng chạy đến bế cô ta và gọi cấp cứu

" A Thành đứa bé, hãy cứu lấy con của chúng ta em đau quá"

Xe cấp cứu đến hắn đưa Nhã Tịnh đến bệnh viện, Hân Nghiên thì vẫn đứng đấy cô đầy mông lung sao tự dưng cô ta lại cố tình ngã xuống.

....

Trong bệnh viện Nhã Tịnh được đưa tới phòng cấp cứu còn hắn thì ở bên ngoài chờ đợi.



6 tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng bác sĩ cũng ra ngoài, hắn vội chạy đến

" Cô ấy thế nào rồi còn đứa trẻ có sao không?"

Bac sĩ tháo khẩu trang ra ánh mắt cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn

" Thưa là Hứa tiểu thư vẫn giữ được mạng, cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng... nhưng"

Thấy bác sĩ ngập ngừng hắn túm lấy cổ áo rồi quát lớn

" Nhưng cái gì ông mau nói đi"

Bác sĩ đầy sợ hãi

" Đứa trẻ thì không thể giữ được nữa rồi, tôi xin lỗi chúng tôi đã cố hết sức rồi thưa Bạch tổng"

Hắn suy sụp thả cổ áo bác sĩ ra rồi ánh mắt tràn đầy sát khí

" Tôi sẽ giết cô để đền mạng cho con tôi Lý Hân Nghiên"

Ở nhà tiếng sấm vang trời làm cô run sợ trốn ở trong phòng. Không biết cô ta thế nào rồi nhỉ, mình có nên nói cho hắn biết đó không phải con của hắn không, rồi nếu nói hắn có tin lời mà cô nói không

Cắt ngang những suy nghĩ của cô là một tiếng đạp vô cửa vô cùng mạnh, cánh cửa bị đạp đổ xuống. Hắn hùng hồn tiến vô túm lấy mái tóc cô mà lôi ra khỏi phòng.

Cô kêu gào trong đau đớn

" Bỏ ra anh làm tôi đau đấy.. đau quá thả tôi ra"

Hắn ta cười man rợ ngồi xuống thì thầm vào tai cô

" Cô mà cũng biết đau sao, cô giết con tôi thì tôi sẽ lấy mạng cô"

Hắn tiếp tục lôi cô từ trên cầu thang xuống nhà, đẩy cô xuống sàn nhà. Hắn liên tục đá vào bụng cô miệng không ngừng rủa cô

" Chết đi đồ đàn bà độc ác cô mau chết đi"



Bị đá liên tục vào bụng miệng cô không ngừng hộc ra máu, cho đến khi cô không còn động đậy nữa thì hẵn ta mới dừng lại.

" Người đâu lôi con đàn bà độc ác này xuống kho cho tôi"

...

Nhã Tịnh tỉnh lại đã thấy Minh Thành ngồi bên cạnh giường bệnh đang nắm tay ả,cô ta cười một cách thỏa mãn. Đấu với tôi sao cô còn non và xanh lắm Hân Nghiên à.

Thấy có động tĩnh, hắn ta ngước lên nhìn Nhã Tịnh

" Em tỉnh rồi hả, em cảm thấy trong người có chỗ nào không thấy khỏe không?"

Cô ta tỏ ra hơi yếu ớt

" Con... con của em.. nó sao rồi hả anh?"

Minh Thành với ánh mắt buồn nhìn ả, hắn vòng tay ra ôm ả vào lòng như đang an ủi

" Đứa trẻ không còn nữa rồi"

Ả cố tỏ ra thương xót và đau lòng hết mực vừa khóc ả vừa nói

" Anh nói dối đúng không, con chúng ta vẫn con mà đúng không, em vẫn cảm nhận được nhịp đập của đứa bé trong cơ thể em mà"

Hắn ôm chặt lấy ả nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc

" Nhã Tịnh em bình tĩnh nào, đừng kích động quá vết thương trên người em còn chưa lành đâu"

" Huhu nhưng con em, con của em thì phải làm sao "

Hắn ta nghiến răng, nắm chặt bàn tay lại

" Anh sẽ khiến cô ta phải chả giá cho tất cả chuyện này"

Nhã Tịnh thầm nghĩ một đứa trẻ có thể đổi lấy cái giá này cũng không tệ nhỉ Hân Nghiên cô chết chắc rồi

" Anh phải đòi lại công bằng cho con của chúng ta, không thể để con chúng ta ra đi như thế được huhu"