Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 3




Mấy ngày sau hắn cho người mở cửa kho ra đưa cô đi bệnh viện.

Người cô gầy hẳn đi, da dẻ trắng bệch ra, chân cô thì được băng bó lại, sau khi tỉnh lại sộc vào mũi cô toàn là mùi thuốc khử trùng.

" Đây là đâu vậy ?"

Cô yếu ớt gắng gượng từ chữ một mới nói được, thấy cô tỉnh lại y tá đang thay thuốc, liền nói

" Cô tỉnh rồi à, đây là bệnh viện thưa cô tôi sẽ đi báo với người nhà là cô đã tỉnh, cô nghỉ ngơi đi"

Nhớ lại chuyện đáng sợ của tối hôm trước, cô sợ hãi, run rẩy

" Không... Không cần đâu cứ bảo là tôi chưa tỉnh"

Y tá ngơ ngác rồi bước ra ngoài

" Con người thật khó hiểu mà"

Nghe tin cô nhập viện bạn thân cô là Thẩm Y Na vội vàng đến bệnh viện,cô chạy đến quầy lễ tân hấp tấp hỏi dồn dập.

" Cho tôi hỏi phòng bệnh của Lý Hân Nghiên là ở phòng nào?"

Lễ tân giật mình, đáp

" Cô bình tĩnh để tôi tra đã "

Y Na nóng lòng thúc dục

" Nhanh lên"

" Phòng 309 tầng 4 phía bên trái cạnh hành lang"

Y Na phóng như bay vào thang máy, cô sốt ruột không biết Hân Nghiên sao lại phải nhập viện.

Chạy lên đến nơi đập vào mắt Y Na qua cửa kính thấy Hân Nghiên đang nằm bên trong, Y Na đạp cửa xông vào.

" Hân Nghiên cậu sao lại ra nông nỗi này vậy"

Vừa nói Y Na vừa khóc sướt mướt ra đó

Hân Nghiên đang ngủ có tiếng động lớn như thế làm cô cũng giật bắn cả mình

" Y Na cậu về từ hồi nào vậy?"

Y Na ngồi xuống giường ôm chặt lấy cô mà khóc

" Sao cậu lại ra nông nỗi này, ai làm vậy với cậu nói đi tớ đi tính sổ với người đó"

Hân Nghiên khó thở

" Cậu ôm chặt tớ quá rồi đấy, thả lỏng ra nào. Tớ không sao cậu không thấy tớ vẫn đang cười được đây à"

Y Na buông cô ra, nhìn cô một lúc

" Nhã Tịnh, có phải do ả làm không?"

Hân Nghiên phản bác lại Y Na, cô lắc đầu nguây nguậy

" Không phải đâu, chỉ là do tớ không cẩn thận bị té thôi mà "



Ánh mắt Y Na dò xét nhìn Hân Nghiên, cô đổ mồ hôi vì ánh mắt đáng sợ đó của Y Na.

" Bạch Việt Thành ngược đãi cậu đúng không?"

Tránh ánh mắt dò xét của Y Na, Hân Nghiên gượng gạo trả lời

" Làm gì có chúng tớ vẫn hạnh phúc mà haha"

" Thế thì tốt rồi tớ tưởng anh ta lén lút sau lưng cậu với ả Nhã Tịnh kia chứ"

Bị nói trúng tim đen cô chỉ gượng cười rồi đổi chủ đề nói chuyện

" Cậu mới về nước đúng không, lâu rồi cậu không về ở đây có nhiều quán mới mở ăn ngon lắm, mấy nữa xuất hiện tớ dẫn cậu đi nha"

Y Na thở dài nhìn bạn mình mỉm cười nói

" Ừ tạm tha cho cậu lần này, nhớ đấy khi xuất viện phải dẫn tớ đi ăn"

Hân Nghiên nhìn Y Na, bạn cô thật trẻ con và dễ thương

" Rồi rồi tớ hứa mà"

....

Ở một bên khác, trong phòng khách nhà Bạch gia

" Mày chán sống rồi hả thằng kia"

Hắn khó chịu nhìn Bạch lão gia

" Tôi đâu làm gì sai, chính cô ta muốn gả cho tôi chứ tôi đâu muốn, ông biết thừa là tôi yêu Nhã Tịnh và tôi chỉ muốn cô ấy là người vợ duy nhất của tôi thôi"

Bạch lão gia tức muốn hộc máu với đứa con trai này của ông.

" Mày lên nhớ là lúc cái Bạch gia này gặp khó khăn ai là người giúp đỡ, là Lý gia đó giờ mày chả ơn người ta như thế hả"

Hắn bực bội đứng dậy

" Thế hả vậy các người tự đi mà chả ơn sao lại lôi tôi vào"

Hắn rời đi để lại Bạch lão gia với cục tức nuốt không trôi này

" Mày lo liệu mà sắp xếp đừng để cha mẹ con bé biết được mày đã làm gì với nó"

Rầm* tiếng cửa đóng sầm lại

" Đúng là để lão già này tức chết mà"

....

Dưới sự chăm sóc của Y Na, Hân Nghiên dần hồi phục trở lại. Còn hắn thì không một lần đến thăm cô đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày đó.

Hôm nay là ngày xuất viện của Hân Nghiên, Y Na giúp cô thu dọn đồ đạc và ngỏ ý muốn đưa cô về Bạch gia.

" Thôi không cần đâu tớ có thể tự về được mà, cậu đã vất vả chăm sóc tớ hơn cả tháng rồi"

Y Na có chút lo lắng

" Vậy cậu tự về nhé tớ cũng đang có chút việc bận, về đến nơi gọi điện cho tớ nhé"

Dìu cô ra ngoài cổng bệnh viện đã có xe của Việt Thành cho đến đón.



Y Na xách đồ giúp cô ra ngoài rồi chào tạm biệt Hân Nghiên.

Tài xế mở cửa xe giúp cô, cô nhận ra hắn đang ngồi bên trong còn đang do dự thì hắn đã lên tiếng

" Cô còn không mau vô, cô thật làm tốn thời gian của tôi mà "

Hân nghiên ngồi vào trong xe, chiếc xe chuyển động và rời khỏi bệnh viện.

Cả quãng đường đi cô vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài khung cửa kính ngắm nhìn thành phố

Hắn lên tiếng để phá vỡ bầu không khí

" Nhã Tịnh cô ấy sẽ dọn đến nhà chúng ta ở hẳn, tôi cho người giúp việc trong nhà nghỉ hết rồi cô nên chăm sóc cho cô ấy đi vì cô ấy đã mang thai rồi"

Cô sửng sốt quay sang nhìn hắn cái gì mà cho người giúp việc nghỉ hết rồi, còn bắt cô đây chăm sóc tiểu tam.

" Anh nói cái gì vậy, anh coi tôi là một đứa ngốc sao. Tôi muốn ly hôn"

Anh ta nhàn nhã ánh mắt vẫn chăm chú vô tập tài liệu.

" Cô nên nhớ giờ Bạch có vị trí đứng rất cao, chỉ cần tôi không vui Lý gia có thể bại sản bất cứ lúc nào đấy, vì thế hãy ngoan ngoãn đi vợ à"

Máu trong cô sôi sục lên

" Anh ... anh quá đáng lắm rồi đấy"

Hắn nhướng mày cười nhếch mép

" Do cô lựa chọn cả thôi"

Về đến nơi hắn bước xuống một cái từ trong nhà đã vọng ra tiếng của Nhã Tịnh

" A Thành về rồi"

Cô ta chạy từ trong nhà ra tới chỗ hắn

" Người ta nhớ anh quá đi mất"

Hắn vội đỡ lấy cô ta từ xa

" Từ từ thôi đừng chạy em đang có bảo bối đấy "

Nhã Tịnh nhõng nhẽo

" Ư anh chỉ quan tâm đến bảo bối thôi, chả quan tâm đến Nhã Tịnh nữa"

Hắn bật cười dịu dàng bế cô ta lên

" Anh xin lỗi, thế mẹ của bảo bối cảm thấy thế nào"

Hành động của hắn và cô tadđược Hân Nghiên thu hết vào tầm mắt,cô xách đồ rồi đi lướt qua họ như không thấy gì cả.

Nhã Tịnh từ đằng sau lên tiếng

" Hân Nghiên cậu khỏe không? vết thương ở chân cậu thế nào rồi? mà sao cậu vẫn đi nhanh được thế"

Phớt lờ lời nói của cô ta Hân Nghiên đi thẳng lên tầng, vô đến phòng đóng chặt cửa lại cô mới bỏ cái bộ dạng gồng mình lên. Cô bước đến chỗ giường lật tấm nệm lên bên dưới có một cái hộp nhỏ.

Ngồi xuống sàn nhà, cô mở chiếc hộp ra cầm lên xem những tấm hình hồi xưa, chụp chung của ba người bọn họ.