Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 19: Gặp ác mộng




Khoảng 30 phút sau Y Na đến được căn biệt thự mà Hân Nghiên đang ở. Theo chỉ dẫn của quản gia Y Na được dẫn lên phòng. Cô ấy hốt hoảng đẩy cửa ra xem Hân Nghiên có làm điều gì dại dột không.

Thấy Hân Nghiên vẫn bình an vô sự, Y Na mới bớt lo đi được phần nào.

" Cậu không sao chứ Hân Nghiên"

Hân Nghiên điềm tĩnh trả lời

" Tớ vẫn ổn mà"

Y Na tiến đến ngồi xuống giường cạnh Hân Nghiên, đưa bàn tay lên vỗ vỗ lưng cô ấy

" Chắc chắn có kẻ ghen ăn tức ở với cậu nên mới đưa tin lung tung như vậy"

Y Na suy ngẫm một lúc rồi nói lên

" Nhã Tịnh chỉ có cô ta là đối tượng số 1 thôi"

Hân Nghiên không nói gì tay cô liên tục lướt đọc các bình luận của cư dân mạng.

" Tớ muốn cậu giúp một việc được không?"

Y Na đầy mong chờ khi nghe Hân Nghiên muốn nhờ mình việc gì đó

" Được cậu mau nói đi, dù khó cỡ mấy tớ cũng sẽ giúp cậu"

Ngón tay cô dừng lại ở các bình luận ác ý đầy châm chọc, Hân Nghiên tắt nút nguồn của điện thoại đi ánh mắt nhìn vào khoảng không

" Giúp tớ điều tra khoảng thời gian Hứa Nhã Tịnh ra nước ngoài, cô ta đã làm những gì?"

....

" Chết tiệt, ả đàn bà lẳng lơ đáng chết"

Minh Thành sau khi biết được tin tức đang hót hiện nay, đứng đầu trong top được mọi người tìm kiếm nhiều nhất.

" Minh Thành, anh bình tĩnh lại đi"

Hắn liếc nhìn Nhã Tịnh với ánh mắt đầy tức giận

" Cô bảo tôi sao bình tĩnh nổi, bị cắm hẳn một cái sừng dài như thế hả?"

Nhã Tịnh đến cạnh Minh Thành, cô ta dựa người vào hắn

" Chắc cô ấy rất cô đơn nên muốn tìm một người đàn ông để bầu bạn thôi"

Những lời nói của Nhã Tịnh khiến hắn ta mất hết lí trí, hắn bế cô ta ném mạnh xuống giường, thô bạo xé rách bộ đồ ngủ của Nhã Tịnh ra.

Những đường cong trên cơ thể Nhã Tịnh phô ra trước mặt hắn, nước da trắng nõn nà cùng với đôi chân dài không vết thâm.



" A anh từ từ thôi, người ta sợ "

Hắn như một con thú vồ đến Nhã Tịnh, hắn mạnh bạo đến nỗi khiến Nhã Tịnh chìm sâu vào con khoái lạc

" Anh mạnh bạo quá đấy A Thành, nhưng người ta thích"

Một bên khác, Bác Văn xông vào phòng tổng giám đốc nơi Tử Đằng làm việc

" Tên kia cậu không biết gõ cửa sao"

Lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình Bác Văn lên tiếng

" Cậu còn quan tâm đến chuyện cái cửa sao, bây giờ báo chí đang ầm ầm đưa tin Lý Hân Nghiên được cậu bao nuôi kìa, dù bị làm mờ đi nhưng cậu có hóa thành cho tôi vẫn nhận ra"

Tử Đằng mở điện thoại lên lướt đọc từng bài viết về Hân Nghiên

" Vậy thì mau chóng đăng tin là cô ấy được tôi bao nuôi đi nhanh lên"

Như tiếng set sẹt ngang tai Bác Văn, cậu ta đang suy nghĩ cái gì thế này, đây đâu phải trò chơi đâu

" Cậu chắc là muốn làm như vậy chứ?"

Hắn thả điện thoại xuống rồi vươn vai một cái, ánh mắt chắc nịch nhìn Bác Văn

" Tôi đâu có đùa cậu, nếu họ muốn biết ai là người bao nuôi cô ấy thì sao chúng ta không lộ diện"

Bác Văn lắc đầu nhìn cậu bạn từ thuở nhỏ của mình

" Cậu thật là hết thuốc chữa, chỉ vì một cô gái không đáng phải làm như vậy"

Tử Đằng có chút tức giận

" Cậu không phải là tôi, và tôi sẽ chính thức muốn theo đuổi cô ấy"

" Theo đuổi một người phụ nữ đã có chồng ư?"

Bác Văn phản bác lại ý kiến đầy kiêu ngạo của Tử Đằng.

Kéo ngăn bàn ra hắn lôi ra một tờ thông tin

Tống Bác Văn cầm lên đọc, nội dung của tờ giấy đó là vào ngày 17 tháng 5, sau khi cả hai người đều tốt nghiệp và gia đình muốn họ liên hôn với nhau,

Bạch Minh Thành không hề kí vào tờ giấy đăng kí kết hôn với Hân Nghiên. Tờ giấy kết hôn kia chỉ là một bản nhái không có chữ kí của người đăng kí.

Bác Văn đặt tờ giấy xuống dưới bàn

" Xin lỗi vì đã tỏ ra thái quá như thế"

Nói rồi Bác Văn rời khỏi phòng của hắn, bàn tay thon nhã ấy đón lấy tờ giấy kia từ bàn lên



" Thế là tôi có thể đường đường chính chính theo đuổi em đấy tiểu mẫn nhi à"

....

Chở về căn biệt thự đã là tối muộn rồi, Tử Đằng hết sức im lặng đi vô nhà.

Bác quản gia ra chào đón hắn, hắn ra hiệu im lặng

" Cô ấy đâu rồi?"

" Thưa thiếu gia Lý tiểu thư đang ngồi ở phòng khách xem phim "

Đã muộn vậy rồi mà cô còn ngồi đó xem phim sao, hay là chờ hắn về đây.

Trên sô pha Hân Nghiên vì quá buồn ngủ mà đã nằm thiếp đi được một lúc, hắn tiến lại ngồi xuống dưới sàn nhà ngắm nhìn Hân Nghiên ngủ.

Đưa tay chạm vào cái mũi nhỏ của cô hắn mỉm cười

" Tôi sẽ không để em phải chịu ức hiếp nữa đâu"

Tử Đằng nhẹ nhàng luồn tay qua người Hân Nghiên, đỡ cô lên tay mình, bế kiểu công chúa.

Đặt cô xuống giường, đắp chăn lên hẳn hoi cho Hân Nghiên, hắn mới đi ra ngoài ban công của căn phòng.

Trời hôm nay thật nhiều sao, hắn dựa tay mình lên lan can, ánh mắt hướng vào màn đêm trước mắt. Đêm tối tĩnh lặng, hắn buồn rầu ngắm trời sao, hỏi vì sao hắn buồn ư chả vì lí do gì cả, chỉ là tâm trạng nó như thế thôi.

" Tôi muốn cậu điều tra cho tôi một chuyện"

Tử Đằng gọi điện thoại cho ai đó, rồi tiếp tục lướt nhưng bài viết kia

" Internet có thể giết chết con người mà" .

Quay trở lại vào phòng, hắn ngồi xuống giường chỉnh lại điều hòa cho nhiệt độ thích hợp. Nhìn ngắm Hân Nghiên một lát hắn đứng dậy tính rời đi, nhưng đôi bàn tay kia lại tự dưng níu tay hắn lại.

" Không Hân Nghiên không muốn, không phải Hân Nghiên làm"

Tử Đằng vội ngồi xuống trở lại, tay hắn đan nắm vào bàn tay Hân Nghiên

" Em gặp ác mộng sao, có anh ở đây rồi"

Thấy Hân Nghiên nắm thật chặt bàn tay mình, mà mặt mũi vẫn run sợ, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.

Tử Đằng nhẹ nhàng đưa người nên nằm cạnh Hân Nghiên, vòng tay ôm lấy cô vào lòng mình, Hân Nghiên dần hết run sợ đi cô ngủ yên chở lại

" Ngủ ngon nhé tiểu mẫn nhi"