Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 17




Những ngày qua Tử Đằng là người luôn ở cạnh và chăm sóc cho Hân Nghiên,

mỗi lần tiếp xúc thân mật tim Hân Nghiên thường đập nhanh, mặt thì đỏ bừng lên

" Chết rồi có khi nào tớ bị bệnh tim không Y Na?"

Nghe Hân Nghiên nói một cách ngây thơ như thế Y Na được một trận cười đã đời

" Haha cậu là đang giả ngốc hay ngốc thật vậy, những dấu hiệu đó là chỉ ở cạnh người mình thích mới tim đập nhanh mặt đỏ bừng đấy"

Nói thật ra thì Hân Nghiên đã từ lâu lắm rồi cô chưa có cảm giác này, cô dường như chả nhớ đến cảm giác đó nữa mất rồi.

" Nhưng mà lúc trước tớ ở cạnh Minh Thành đâu có cảm giác này, chắc chắn là bị bệnh rồi"

Ngẫm nghĩ một hồi

" Chắc là do cậu đã hết tình cảm với tên tra nam đó rồi"

Hân Nghiên nghe vậy cô không nói gì nữa, có lẽ điều Y Na nói là thật cô đã thật sự buông bỏ hắn rồi, nhưng như thế cô phải ăn nói với bố mẹ mình như thế nào đây.

Thật là nhiều điều khiến Hân Nghiên phải suy nghĩ.

Lúc sau Y Na được Tuấn Lãng đến đón đi ăn, hai người họ chính thức công khai thành một cặp. Thật là mừng cho Y Na cuối cùng cậu ấy cũng đc chịu mở lòng rồi.

Hân Nghiên thở dài một cái, cô đã ở trong bệnh viện hơn hai tuần rồi thật là muốn đi ra ngoài hít thở, nhưng mà cứ mỗi lần muốn ra ngoài lại bị Tử Đằng ngăn lại

Suy nghĩ chợt dừng lại, aaa mình đang nghĩ cái gì vậy.

" Em đang nghĩ gì vậy tiểu mẫn nhi?"

Hân Nghiên bừng tỉnh nhìn ra chỗ Tử Đằng, mặc trên mình chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần ulzzang đen, Tử Đằng như một cậu thiếu niên chừng 18 tuổi. Ánh mắt của Hân Nghiên không rời khỏi người hắn.



" Em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không, hôm nay nóng quá"

" Được ạ"

...

" Em muốn đi đâu trước tiên?"

Ngồi trên chiếc xe mui trần lòng Hân Nghiên rất nao nức, đã lâu lắm rồi cô mới được đi hóng gió như này

" Mình đến công viên trò chơi được không?"

Ánh mắt long lanh của Hân Nghiên nhìn Tử Đằng, hắn đỏ mặt quay đi chỗ khác

" Miễn đó là điều em muốn, thắt dây an toàn vào nhé"

Hân Nghiên đang tính thắt dây an toàn vào nhưng không ngờ nó lại bị kẹt, cô kéo mãi nó không được.

Bỗng dưng Tử Đằng rướn người tới, người hắn tỏa ra mùi bạc hà đầy nam tính, mái tóc vàng đó thật là thơm làm Hân Nghiên chỉ muốn ôm về mà ngửi hết hương thơm ấy. Nhìn cô đang đầy hưởng thụ hít mùi hương của mình

" Mùi trên cơ thể tôi không tồi chứ?"

Bị nói thế Hân Nghiên lúc đó chỉ muốn đào một cái hố mà nhảy xuống đó thôi, Tử Đằng đầy vui vẻ cười đùa.

Chiếc xe chạy với vận tốc vừa phải, từng đợi gió phả vào mặt Hân Nghiên, cô đón nhận những làn gió tươi mát đó đầy hưởng thụ, hắn liếc nhìn Hân Nghiên đầy sự hạnh phúc, trên cả chặng đường hai người không nói với nhau, nhưng họ vẫn cảm thấy vui khi ở bên cạnh đối phương.

Khi đến khu công viên, ở đây tấp nập các gia đình và cũng không thiếu các cặp đôi yêu nhau. Hân Nghiên háo hức khi nhìn thấy cái trò chơi ở đây, mắt cô sáng bừng lên.

Bỗng có một bàn tay luồn qua từng kẽ ngón tay rồi đan vào tay cô, bàn tay vừa to vừa ấm lại rất mềm mại như tay con gái vậy.

Tử Đằng không dám nhìn thẳng vào mặt Hân Nghiên



" Ở đây đông người đừng để bị lạc nhé"

Đã từ rất lâu rồi Hân Nghiên chưa được hạnh phúc như vậy, nên cô đã không từ chối nắm lại tay của hắn và còn rất vui vẻ nữa.

Hân Nghiên mặc một chiếc váy dây trắng nên cô cũng rất e dè chơi những trò như tàu lượn.

Hai người chơi rất vui khi ở đây, để kết thúc một buổi tối họ đã chọn chơi trò vòng đu quay khổng lồ để có thể ngắm chọn cả thành phố trên cao về đêm.

Càng lên cao không khí trên này càng chở lạnh hơn, được ngắm thành phố từ trên cao như này quả là cực phẩm

" Ngắm thành phố ở trên này đúng là thật tuyệt vời nhưng mà có chút hơi lạnh"

Hân Nghiên ánh mắt dính với khung cảnh của thành phố, Tử Đằng ở đằng sau khoác lên cho cô chiếc áo

" Ấm không, đừng để cơ thể em bị lạnh"

Hân Nghiên quay lại nhìn hắn

" Rõ ràng nãy anh đâu có mặc áo khoác đâu sao có thể?"

Tử Đằng mìm cười đầy dịu dàng

" Bí mật đấy"

Sau một buổi đi chơi hết mình Hân Nghiên đã đầy mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi trên xe, Tử Đằng đóng mui xe xuống để Hân Nghiên có thể ngủ ngon hơn.

Tạch tạch *

Ánh đèn flash sáng nên liên hồi

" Xem tôi có gì cho cô này Nhã Tịnh"