Nhã Tịnh cô ta người đầy vết máu, lê từng bước chân đến trước đến trước cổng một biệt thự lớn.
Có mấy người vệ sĩ đứng ngoài cổng, cô ta dùng hơi sức cuối cùng của mình nói
" Có Trịnh Tư Duệ ở đây không"
Nói xong cô ta ngã lăn ra đấy, vệ sĩ gọi điện cho lão đại của mình. Người đàn ông kia bắt máy
" Cho cô ta vào"
.....
Mấy ngày nay Minh Thành hắn bận bịu với công việc, công ty hắn phải mở cuộc họp liên tục. Tất tần tật mọi việc hắn đè xuống hắn. Hắn làm việc không biết ngày đêm giờ giấc ra sao, đến nỗi da hắn tái nhợt đi, tóc hắn điểm vài sợi tóc trắng.
Hắn mang đầy mệt mỏi chở về ngôi nhà ở Bạch gia, về đến nơi hắn chẳng thấy Nhã Tịnh đâu tưởng cô ta đang ngủ hắn cũng phớt lờ đi mà chở về thư phòng của mình.
Sau khi Hân Nghiên không còn ở đây nữa hắn đã cho phép người làm quay chở lại và cả quản gia nữa.
Ở trong thư phòng hắn lại vùi đầu vào công việc tiếp, cho đến khi có tiếng gõ cửa hắn mới dừng lại
" Vào đi"
Bác quản gia đi vào trên tay cầm cốc sữa
" Thiếu gia người lên nghỉ ngơi đi, người đừng làm việc quá sức không tốt cho sức khỏe đâu"
Minh Thành chẳng để ý đến lời nói của bác quản gia hắn vẫn không ngừng nghỉ chút nào mà làm việc tiếp.
" Nhã Tịnh đâu rồi?"
Nhìn hắn khổ sở như thế bác quản gia chỉ biết lắc đầu
" Hứa tiểu thư ra ngoài từ 2 hôm trước mà vẫn chưa chở về thưa thiếu gia"
Nghe bác quản gia nói vậy hắn liền lấy điện thoại gọi điện cho Nhã Tịnh
Nhạc chuông bên kia chạy một hồi sau đó cũng nhấc máy
" Alo"
Giọng của một người đàn ông ở đầu máy bên kia vang lên
Hắn vẫn giữ bình tĩnh trả lời
" Nhã Tịnh cô ấy đâu rồi"
Người đàn ông kia giọng có chút châm biếm trả lời Minh Thành
" Cô ấy đang nằm cạnh tôi đây, không biết Bạch thiếu có gì muốn nói tôi sẽ chuyển lời lại cho cô ấy sau"
Như bạo phát cơn giận trong lòng, từng đường gân hằn trên trán hắn
" Đưa máy ngay cho cô ta"
Người đàn ông bên kia không chút hoảng sợ
" Ấy Bạch thiếu bớt nóng giận, tôi đùa chút thôi mà. Hứa tiểu thư bị thương đang ở chỗ tôi, không biết Bạch thiếu đến đón hay để tôi đưa cô ấy đến chỗ ngài nhỉ?"
Hắn tức giận quát lớn lên
" Tôi sẽ đến, cho tôi biết địa chỉ"
Nói xong người đàn ông bên kia ngắt điện thoại
Minh Thành tức giận hất đổ ly sữa xuống sàn nhà
" Chết tiệt, chuẩn bị xe cho tôi"
...
Nhã Tịnh cô ta dần tỉnh lại, thấy người mình không một mảnh vải che thân. Cô ta vội lấy chăn che đi
Trịnh Tư Duệ mở cửa phòng đi vô, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vô Nhã Tịnh
" Nãy Bạch thiếu gọi cho cô đấy, thấy cô đang ngủ tôi đành phải nghe máy vậy"
Nhã Tịnh vội vơ lấy điện thoại trên đầu giường
" Lần sau đừng có mà tự tiện động vào điện thoại của tôi"
Hắn đứng dựa người vào cánh cửa tay không ngừng lắc lư ly rượu
" Bạch thiếu của cô đang trên đường đến đây đó, đừng để bộ dạng đó của cô bị hắn nhìn thấy lại hỏng hết kế hoạch của tôi đấy"
Nhã Tịnh cô ta vội đứng dậy chạy vô nhà tắm thay đồ
Một lúc sau Bạch Minh Thành hắn đến được khu biệt nằm gần ở vùng ngoại ô của Trịnh gia.
Trịnh Tư Duệ đã đứng sẵn ở ngoài cửa căn biệt thự chờ Minh Thành, đứng cạnh là Nhã Tịnh cô thấy Minh Thành đến có chút lo sợ.
Minh Thành tiến đến chỗ bọn họ, tay nắm thành quyền không một lời lôi Nhã Tịnh sang bên hắn.
Trịnh Tư Duệ thấy thế liền nói
" Ấy Bạch thiếu à nhẹ tay thôi Hứa tiểu thư đang bị thương đấy, ngài phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ"
Minh Thành quay đi chẳng nhìn hắn lấy một cái, vẫn cầm chặt tay Nhã Tịnh lôi đi
" Đó là việc của tôi không đến lượt cậu nhắc nhở, cẩn thận cái thân cậu đi"
Nhã Tịnh bị Minh Thành lôi đi không ngừng kêu lên
" Minh Thành anh đang làm em đau đấy"
Lôi cô ta ra đến xe Minh Thành thô bạo đẩy cô ta vào trong xe
" Em lên nhớ em là người phụ nữ của tôi đừng có mà ở gần gã đàn ông nào"
Cô ta lại dở trò cũ rưng rưng nước mắt trước mặt Minh Thành
" Hức hức em không may bị thương đúng lúc gặp Trịnh thiếu, người ta giúp đỡ em, anh đã không quan tâm em có bị thương nặng không mà cứ trách móc em vậy"
Hắn như sực tỉnh lại , để ả ta ngồi lên lòng mình âu yếm vuốt ve Nhã Tịnh
" là anh có lỗi trách nhầm em"
Nói rồi Minh Thành hôn vào cổ Nhã Tịnh tạo thành một vết đỏ, cô ta kêu lên tiếng ái muội
" Aaa "
Mặc kệ người lại xe có nhìn thấy không hắn kéo tấm ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau.
Hôn ngấu nghiến lấy Nhã Tịnh
" Em chỉ có thể là của một mình tôi thôi"
Nói rồi hắn cởi bỏ chiếc váy dây mà Nhã Tịnh đang mặc ra, tạo thêm nhiều dấu hôn khác ở mọi nơi trên cơ thể cô ta.
Những tiếng kêu ái muội không ngừng. Hai người lao vào nhau ngấu nghiến.
Người lái xe đỏ bừng hết mặt lên.
Trời ơi hai con người không chút liêm sỉ này